Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1286: Ba cái lão thái thái một đài diễn! (length: 4120)

Vương Thiết Lan nghe xong, vội vàng chạy tới nghe điện thoại.
"Lão tỷ tỷ, ngươi gửi cho ta đồ vật ta nhận được rồi! Trời ơi, ngươi đúng là chịu chi, cho ta nhiều đồ như vậy!" Vương Thiết Lan giọng điệu đều là kinh hỉ.
Hoàng Kim Chi ở điện thoại bên kia cười thoải mái: "Thứ đó ở chỗ ngươi đáng tiền, ở chỗ ta thì không đáng gì cả! Giống như hoa màu ở ruộng của các ngươi vậy, ta nhàn rỗi không có việc gì, ra bờ biển đi dạo một vòng, liền vớt được mấy thùng!"
Vương Thiết Lan vừa nói, liền kể cho nàng nghe chuyện của Lưu Dân Sơn và Điền Đại Nha.
Hoàng Kim Chi không những không vui, còn mang giọng trách móc: "Sao ngươi không nói sớm với ta, ta lo muốn chết. Khỏi phải nói gì khác, ta biết ngươi lại tiếc tiền điện thoại, ta nói cho ngươi, tiền điện thoại ta sẽ trả, sau này có chuyện gì, ngươi cứ gọi điện thoại cho ta, biết không?"
Vương Thiết Lan vội vàng cười ha hả đáp: "Được, ta cũng không lấy tiền của ngươi. Đợi sang năm bọn ta đến Hạ thành phố, ta đến nhà ngươi ăn mấy bữa cơm là được!"
Hoàng Kim Chi lúc này mới vui vẻ.
Vương Thiết Lan thêm mắm dặm muối kể hết chuyện cho Hoàng Kim Chi, Hoàng Kim Chi nện đồ loảng xoảng bang bang, hả giận nói: "Đáng đời, đáng đời thật! Ông trời đã sắp xếp cả rồi, ban đầu sắp xếp không tốt, nhất định không sống được tới già."
Vương Thiết Lan liếc mắt một vòng, cảm thấy nói thật đúng!
Nói chuyện dông dài đến hơn hai tiếng đồng hồ, chờ lão thái thái nhà đối diện về, còn chưa nói xong đâu?
May mà là máy riêng, nếu không đã hết pin từ lâu!
Hoàng Kim Chi bây giờ cũng là bạn tốt qua điện thoại với lão thái thái nhà đối diện, lúc gửi đồ cũng gửi cho bà một phần.
Lão thái thái nhà đối diện nghe thấy là giọng của Hoàng Kim Chi, lập tức cầm lấy điện thoại từ tay Vương Thiết Lan.
"Lão tỷ muội ơi, qua ít ngày, nhà ta cũng lắp điện thoại, đến lúc đó ngươi gọi điện thoại cho ta nhé, chúng ta có thể nói chuyện vui vẻ rồi!"
Nói mấy câu với Hoàng Kim Chi xong, lão thái thái đi thẳng vào vấn đề.
"Ngươi không biết đâu, Lưu Dân Sơn bây giờ hiền lành như con cháu ấy. Ta chưa từng thấy hắn hiền như vậy bao giờ!" Lão thái thái vừa nói vừa hớn hở.
Tôn Khinh vội xen vào hỏi một câu: "Còn hai anh em Điền Đại Nha thì sao?"
Lão thái thái lập tức khoát tay: "Không đi, còn định ở lại nhà hắn ăn trực, lúc ta qua thì vừa lúc thấy Lưu Dân Sơn đi mua thức ăn."
Tôn Khinh nhịn không được bật cười.
Vương Thiết Lan cũng cười: "Hai người đó định gặm hết Vương Toàn Nhi, rồi tiếp tục gặm Lưu Dân Sơn hả? Tính toán đúng là giỏi thật!"
Hoàng Kim Chi ở đầu dây bên kia nói chuyện.
"Là Điền Đại Nha ngu ngốc, bằng lòng cho bọn chúng gặm! Đúng là một khúc gỗ mục đầu óc chậm chạp, đời này xong rồi!"
Phụt ~ Tôn Khinh trực tiếp phì cười.
Cách hình dung của Hoàng Kim Chi này, hay quá đi mất ~ Vương Thiết Lan và lão thái thái lập tức gật đầu.
"Đúng đúng đúng, căn nguyên đều ở Điền Đại Nha, nếu nàng không như vậy, Vương Toàn Nhi cũng chẳng đi được!"
"Đúng đúng đúng! Gả cho người, là người của nhà người ta rồi. Nàng mà không có con thì thôi, chứ nếu mà có con mà vẫn như vậy thì con cũng bị nàng bỏ đói đến chết mất!"
Tôn Khinh nghe xong liên tục gật đầu, ba bà lão này nếu mà tụ tập lại một chỗ thì ba cái miệng chẳng khác gì cái chợ bán thức ăn!
Vương Hướng Văn ôm bé Giang Lai Lai mua một túi kẹo về, sợ Tôn Khinh không biết, bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy túi kẹo, đôi mắt trừng trừng nhìn Tôn Khinh, như thể sợ nàng phát hiện ra vậy.
Tôn Khinh thích trêu chọc mấy đứa trẻ con thế này!
"Để ta xem nào, để ta xem nào, đang giấu cái gì thế?"
"Chắc chắn là giấu kẹo đúng không? Đúng không? Con không nói thì đừng tưởng là mẹ không biết. . . Mẹ cái gì cũng biết cả a~"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận