Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 815: Chữ Xuyên nhi! (length: 4148)

Vương Hướng Văn không nói hai lời, nhanh chóng rời đi.
Giang Hoài mới vừa định kể chuyện hồi trẻ của hắn thì Giang Hải dẫn theo Tôn tiểu đệ cũng tới.
"Ba, Khinh Khinh tỷ..."
"Tỷ tỷ, tỷ phu..."
Giang Hoài ánh mắt bất lực nhìn hai người lớn nhỏ, vừa mới đuổi Nhị Lăng Tử đi, lại tới hai người!
Tôn Khinh cười hỏi hai người: "Có muốn ăn đồ hộp không?"
Hai người lớn nhỏ lập tức lắc đầu.
Giang Hoài: "Lát nữa ở lại ăn cơm!"
Giang Hải vẫn còn sợ hãi lau mồ hôi trên trán, một cái mông ngồi phịch xuống giường.
"Hù chết ta, ta còn tưởng sinh rồi chứ?"
Trên đường hắn cưỡi xe điện như muốn bay lên!
Giang Hoài liếc mắt nhìn Giang Hải, cũng chẳng muốn nói gì với hắn.
Tôn Khinh vừa định lên tiếng thì nghe thấy Giang Hải kinh hãi la lên: "Ta vừa rồi ở hành lang thấy một người bị đánh như đầu heo, máu me đầy mặt, người kia vừa chửi vừa chỉ về hướng này, lát nữa các ngươi cẩn thận một chút!"
Tôn Khinh đảo mắt một vòng trên người Giang Hoài, đánh thành đầu heo, máu me đầy mặt, đại lão đủ ác nha!
Giang Hoài chột dạ không dám nhìn Tôn Khinh.
Vương Hướng Văn rất nhanh đã trở lại.
"Ai, Đại Hải, tiểu đệ, các ngươi đến rồi à?"
Giang Hải và tiểu đệ gật đầu, Vương Hướng Văn nói tiếp: "Cô ta bảo ta tới lấy trứng gà."
Giang Hải vừa thấy Vương Hướng Văn đi, vội kiếm cớ bưng đồ ăn, đi cùng luôn!
Giang Hải không vui nhìn bóng lưng họ nói: "Chẳng có ai bớt lo!"
Tôn Khinh lập tức bật cười: "Ta hôm nay cười, chắc bằng cả một tuần qua ta cười cộng lại."
Giang Hoài cũng chẳng buồn cười.
Gần tối, hành lang đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.
Người lớn tiếng nhất là bà lão buổi sáng đã tới gây sự ở chỗ bọn họ.
"Trong phòng kia chỉ có một người, sao bắt bọn ta ở phòng nhiều người như vậy."
Hành lang vang lên tiếng y tá quát lớn: "Bà nộp tiền giường một phòng đi rồi chúng tôi mở phòng bệnh mới cho bà ở."
Một câu nói khiến bà lão câm họng.
Mới im ắng được một chút, lại bắt đầu tìm chuyện khác.
"Lại sinh con gái, ở viện làm gì, mau về nhà đi, đỡ tốn tiền con trai ta kiếm được!"
Âm thanh từ cửa phòng bọn họ đi qua, đến cuối hành lang mới nhỏ dần.
Giang Hoài dìu Tôn Khinh đi trong phòng, nghe thấy âm thanh liền đóng cửa lại.
Tôn Khinh muốn liếc xem cũng không kịp.
Buổi tối, vợ chồng Tôn Hữu Tài ăn cơm xong, cũng không về, mà ở lại bệnh viện trông nom.
Giang Hoài nhân lúc mọi người đều ở đây, đi xử lý một số việc, gần mười giờ tối mới trở về.
Vừa tới hành lang đã nghe tiếng trẻ con khóc oe oe, một người đàn ông trẻ ôm đứa bé đi qua đi lại không ngừng ở hành lang.
Giang Hoài dừng lại, nói chuyện một lúc với người đàn ông trẻ, sau đó mới vào nhà.
Tôn Khinh đã sớm ngủ, dạo gần đây cứ ngủ một hai tiếng lại tỉnh đi vệ sinh một lần, cho nên ngủ rất sớm!
Giang Hoài vừa vào phòng nhìn đồng hồ một cái, thấy vợ chồng Tôn Hữu Tài trợn mắt nhìn hắn, đè thấp giọng nói: "Cha mẹ ngủ đi, con đứng ở hành lang một lúc. Tối nay con trông."
Vợ chồng Tôn Hữu Tài nghe con rể nói vậy, liền nhanh chóng trải chăn chiếu đi ngủ.
Giang Hoài đi tìm người đàn ông đang ôm con tản bộ ở hành lang nói chuyện.
"Con ngươi mới sinh hai ngày, đã khóc dữ vậy rồi à?" Giang Hoài nhíu mày nhìn đứa bé con trong ngực người đàn ông trẻ.
Người đàn ông trẻ mắt một vùng xanh đen, ỉu xìu cười đùa nói: "Ban ngày ngủ ngoan, không sao cả, cứ đến tầm chín giờ tối là bắt đầu đó ~"
Giang Hoài nhìn đứa bé, lông mày nhăn thành chữ Xuyên.
- Tám chương kết thúc, ngày mai tiếp tục!
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận