Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 346: Cấp tiểu đệ tìm trường học! (length: 4327)

Mã Ái Hoa buồn bực mở miệng vui đùa nói: "Ngươi lợi hại như vậy, còn có thể cùng ta hỏi thăm chuyện gì à?"
Tôn Khinh cười nói chắc nịch: "Ngươi bảo ta đối đầu với người, gây gổ với người thì được. Chuyện tìm trường học cho con nít này, không phải ta không được, là không có kinh nghiệm, với chuyện này cũng không quen!"
Mã Ái Hoa nhíu mày: "Tìm trường học cho em họ ngươi à?"
Tôn Khinh cười: "Ta tìm cho em trai, con trai nhận nuôi của nhà mẹ đẻ ta!"
Mã Ái Hoa biết chuyện này, chỉ là không ngờ Tôn Khinh sẽ cho em trai đi học ở huyện.
Chị ruột còn không làm được như nàng.
"Em trai ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Mã Ái Hoa hỏi.
Tôn Khinh nói thẳng: "Sáu tuổi. Vốn định đợi tháng chín khai giảng mới đưa đi học, dạo gần đây nhà bận, không ai trông nó, chi bằng đưa đến trường cho rồi."
Mã Ái Hoa nghe xong lý do này, trong lòng tự nhủ, bố mẹ ngươi đâu?
Nghĩ vậy thôi, lại không hỏi, cười nói: "Chỗ ta ngược lại có một nhà trẻ Hồng Hướng, cách đây không xa, ở ngay phía tây khu phố."
Tôn Khinh hai mắt sáng lên: "Thế chẳng phải gần trường cấp ba sao?"
Mã Ái Hoa không nghĩ nhiều, gật đầu: "Ngay cạnh trường cấp ba, bên cạnh còn có trường cấp hai, đều rất gần."
Tôn Khinh tranh thủ lúc còn nóng rèn sắt, hỏi ngay chuyện nhập học.
Mã Ái Hoa buồn bực liếc nhìn Tôn Khinh: "Có gì cần chứ? Ngươi đưa tới, nộp tiền là được thôi."
Tôn Khinh mừng húm, vội vàng nói cảm ơn.
"Ta chỉ hỏi thế thôi, nếu được, tốt nhất chiều nay sẽ đưa em trai đến trường luôn!"
Mã Ái Hoa mắt đảo một vòng, vội nói: "Lát nữa ta cùng ngươi đi, ta quen cô giáo ở nhà trẻ Hồng Hướng, cô ấy trước kia thường may đồ ở chỗ ta đó!"
Tôn Khinh mừng rỡ: "Vậy thì tốt quá. Lát nữa em họ ta đưa em trai đến, ta sẽ xuất phát!"
Nói xong chuyện này, Mã Ái Hoa nhanh chóng nói chuyện chính với Tôn Khinh!
"Hôm qua cái tên Trang Thà gọi điện tới, nói tiền hai ngày nữa sẽ chuyển khoản, ngươi nhớ kiểm tra đấy!"
Tôn Khinh gật đầu: "Ừm. Chị, phần của chị, em chuyển khoản cho chị hay đưa tiền mặt?"
Vừa nói đến đây Mã Ái Hoa có chút ngại.
"Ta cũng không cần tiền gấp, hay là cầm tiền đó làm vốn mở cửa hàng quần áo đi?"
Tôn Khinh không trực tiếp cự tuyệt, nghĩ ngợi rồi vẫn quyết định tranh thủ nói rõ với Mã Ái Hoa.
"Chị, chuyện thuê hoặc mua cửa hàng thì em với Tiết Linh lo, cửa hàng này sẽ là tài sản chung của hai đứa, đương nhiên nếu chị muốn góp vốn thì có thể là ba người mình cùng có chung. Tiếp đó là nhập hàng, lợi nhuận thì ba người mình chia đều, vậy nên chuyện vốn nhập hàng cũng do ba người cùng góp, về chuyện này chị có ý kiến gì không?"
Mã Ái Hoa ngơ ngác nhìn Tôn Khinh, đáp như chuyện đương nhiên: "Chắc chắn rồi, ta đâu có thể lấy tiền không được, chuyện này ta đã muốn nói với các ngươi rồi."
Tôn Khinh cười, chuyện hồ đồ như ơn sâu oán nặng nàng sẽ không làm.
Nàng cũng không lừa ai, trước khi làm chuyện gì đều muốn nói rõ ràng trước.
Mã Ái Hoa lại là người biết điều!
"Ừm, cụ thể thì để khi nào ta đưa em trai đến trường xong, lúc đi tìm cửa hàng thì mình vừa tìm vừa bàn."
Mã Ái Hoa rất vui vẻ, giọng nói cũng nhẹ nhõm hơn.
Nếu lấy không tiền thì trong lòng nàng cũng không đành, như vậy ngược lại tốt. Cả ba người cùng góp vốn, nàng cũng có động lực hơn.
Vương Hướng Văn rất nhanh đã đưa em trai Tôn đến, Mã Ái Hoa trực tiếp đóng cửa hàng, dẫn bọn họ đi.
"Chị, đóng cửa lại được không? Hay là để Hướng Văn ở lại trông giúp chị?"
Mã Ái Hoa cười sảng khoái: "Ai muốn may đồ thì một lát nữa cũng đến. Ai không muốn may, dù ta mở to cửa cũng không giữ được người."
Đã muốn mở cửa hàng quần áo thì ai còn để ý mấy đồng bạc nhỏ mọn này.
Tôn Khinh cười gật đầu: "Chị nghĩ thoáng thật đấy, xe điện của em còn ở tiệm bánh kem, mình đi xe điện qua."
Mã Ái Hoa cười đồng ý, từ lần trước ngồi xe điện nàng đã thích cái tốc độ vun vút rồi, đợi khi kiếm được tiền nàng cũng mua một chiếc!
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận