Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 483: Đánh ta đại cữu, còn là đại cữu mụ? (length: 4215)

Giang Hoài: "Đừng nói nữa, ăn cơm trước đã!"
Tôn Khinh vội vàng ngồi thẳng lưng và thắt lưng, vẫn luôn ưỡn eo ra vẻ, cũng rất mệt mỏi!
Đến giờ ăn cơm, mọi người đều im thin thít, cho dù là trẻ con giành đồ ăn, người lớn cũng không hó hé gì mà tự động dọn dẹp.
Ôi chao, nề nếp, nhìn xem kia, quả thực có thể đem ra làm gương tốt cho cả mười dặm tám thôn!
Thức ăn không đủ, thì ăn nhiều bánh bao, bánh bao không đủ thì làm mì ăn, hái một chậu dưa chuột to trong vườn nhà, thái nhỏ rồi trộn mì.
Mọi người thân quen, ai cũng xúm vào giúp một tay, cảnh tượng vừa lạ vừa hài hước!
Ngay cả mấy ông bà bác cả vốn lo lắng không đủ thức ăn, cũng đều bật cười!
Tôn Khinh đây là thực sự được ăn một bữa tiệc cỗ ở quê đúng nghĩa, thơm nức mũi, quá thơm!
Chắc chắn là cái mùi vị mà ở nhà không bao giờ làm được!
Lý Hảo ở trong phòng căng thẳng không thôi, sợ đến giờ ăn cơm lại đánh nhau.
Mợ của tam thúc nàng ở trong thôn nổi tiếng ghê gớm, đã làm tới thì bố mẹ ruột cũng không nhận.
Ai ngờ, chờ mãi chờ mãi, ngoài kia không có một chút động tĩnh nào.
Người nhà mẹ đẻ của Lý Hảo cũng chẳng thèm chào hỏi Lý Hảo, ăn no là kéo nhau đi luôn, sợ đi chậm một bước, Tôn Khinh lại giữ bọn họ lại, y như bị ai đuổi.
Đại Nữu chạy đặc biệt nhanh!
Đợi bọn họ lên xe chạy ra ngoài một đoạn, Vương Hướng Văn mới ấp úng nói:
"Cuối cùng cũng ăn xong!"
Hắn lớn bằng từng này, lần đầu tiên mong nhanh hết bữa để đi tìm người, thậm chí chẳng ăn gì cũng được ấy chứ!
Tôn Hữu Tài có điều muốn nói, mà nãy giờ nhịn chết đi được.
"Hì hì, đây là lần đầu tiên ta ăn cơm no ở nhà mẹ vợ đấy!" Nói câu này là với Vương Thiết Lan, giọng còn có chút đắc ý.
Tôn Khinh ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, lặng lẽ liếc mắt một cái.
Nhìn bọn họ cứ như được giải phóng, cứ như bị ai đó đè ép bức bách mấy đời ấy.
"Bố mẹ, sau này nhà bác cả con có tiệc tùng gì, đừng gọi con, cho con tiền mừng là được rồi!" Tôn Khinh nói thẳng một câu.
Vương Thiết Lan thầm nghĩ, lần sau, ngươi mà muốn đến ta cũng không cho ngươi tới, suýt chút nữa là kết oán rồi.
"Ừ, ta đưa tiền cho ngươi. Quay đầu nhà ta có chuyện, nếu bọn họ không mừng lại, ta liền đi đánh bọn họ!" Vương Thiết Lan hùng hổ nói.
Tôn Khinh lạnh nhạt truy: "Đánh bác cả con hay mợ cả con?"
Vương Thiết Lan nghẹn như bị ai bóp cổ gà, á khẩu không nói được gì. Mãi một hồi sau mới nghĩ ra một câu trong đầu, đánh Vương Hướng Võ.
Giữa trưa về đến nhà là lúc nóng nhất. Tôn Khinh càng nóng lại càng buồn ngủ, cũng chẳng giãy giụa gì, trực tiếp nhắm mắt lại.
Đến khi về đến nhà thì mồ hôi nhễ nhại, nước dãi suýt chảy ra.
Tôn Hữu Tài định xuống đỡ con gái, Vương Thiết Lan vội vàng túm lấy ông.
Ông già này sao mà chẳng tinh ý gì vậy? Để cô gia nhà người ta đấy kìa! Không thấy hắn đang ở bên kia chờ à?
Giang Hoài không ngờ lần này cùng Tôn Khinh về nhà mẹ vợ lại gặp phải "kinh hỉ" lớn như vậy, trong lúc nhất thời tâm tình có chút phức tạp. Chân trước ôm Tôn Khinh vào phòng, chân sau đã bật cười thành tiếng.
...
"Khinh Nhi, sao ngươi ngày nào cũng ngủ được như thế, buổi tối rốt cuộc làm gì đi?" Buổi chiều gần năm giờ, Tiết Linh đã cuống cuồng chạy đến lôi Tôn Khinh dậy.
Tôn Khinh nhắm mắt, mềm như cọng bún, trước mặt thì bị kéo lên, sau lưng lại ngã ra.
"Ta buổi tối đi làm gì, chẳng lẽ ngươi không biết à! Đương nhiên là làm mấy chuyện vợ chồng nên làm rồi!" Tôn Khinh buông lời vô lại.
Tiết Linh có quỷ mới tin.
Nếu như Giang Hoài không đi vắng, có khi nàng còn tin.
Mấy ngày Giang Hoài đi vắng, nàng cũng uể oải như thế đấy. Một mình, chẳng lẽ làm được chuyện của hai người chắc?
Lừa người cũng phải có đầu óc một chút chứ!
Nói đi thì nói lại, Giang Hoài cũng đâu còn trẻ nữa, còn giở được trò gì à?
"Khinh Nhi, ngày mai ngươi nhất định phải ở nhà đi cùng ta đến xem cửa hàng quần áo của ta một chút." Tiết Linh ra lệnh chết.
Vừa khéo, Tôn Khinh cũng có ý đó, nhưng miệng thì không nói ra.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận