Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1254: Ngươi nhà Tề Mỹ về sau định thi. . . (length: 4062)

Nàng nói là chuyện cá nhân, tự mình kết hôn mới vừa dễ chịu, liền phải lo toan chuyện hôn nhân của con cái, trên đời sao lại có bà mẹ kế tốt đến vậy chứ ~ Về đến huyện, Tôn Khinh hơi sửa soạn lại, liền đi tìm Hướng Quỳ.
Hướng Quỳ vừa hay ở tiệm bánh gato.
"Chị hai, con gái chị là Tề Mỹ à?" Tôn Khinh vào cửa liền liếc mắt nhìn, sau đó mới hỏi.
Hướng Quỳ thấy Tôn Khinh mặt đầy phấn khởi, kéo nàng mau ngồi xuống.
"Chớp mắt một tháng không thấy ngươi, càng ngày càng xinh đẹp nha ~" Hướng Quỳ mắt sáng nói.
Tôn Khinh vội cười hì hì hỏi: "Đồ mang cho chị, ăn chưa? Có ngon không?"
Hướng Quỳ vội tươi cười nói: "Ăn rồi ăn rồi, còn ngon nữa."
Tôn Khinh lập tức cùng nàng kể chuyện ở thành phố Hạ, nói một hồi liền nhắc đến Tề Mỹ.
"Con bé Tề Mỹ nhà chị sau này định thi trường nào?"
Vừa nhắc đến chuyện này, Hướng Quỳ liền giọng kiêu ngạo, thái độ khiêm tốn nói: "Nó có thể thi đâu, ta liền cho nó học đó. Ta bây giờ có tiền, không sợ tốn tiền. Nó nếu muốn học, thì cứ thế mà phấn đấu!"
Lời khen người ta, Tôn Khinh buột miệng ra ngay.
"Chị hai, chị là người làm mẹ mà ta gặp, hiểu biết nhất. Mấy nhà có con gái, nếu ai cũng nghĩ như chị, phụ nữ chúng ta nhất định có thể hơn nam giới một bậc!"
Hướng Quỳ nghe Tôn Khinh nói ví von vậy, lập tức cười nói: "Ta cho con Tề Mỹ nhà ta đi học, cũng không phải để nó hơn ai một bậc. Tại vì đứa khác nhà ta không trông cậy vào được, không cho nó thì cho ai! Cũng không thể nhà ta, đến một đứa có chữ cũng không có đi chứ?" Hướng Quỳ vừa nói, vừa tự mình cười ha ha.
Tôn Khinh khen Hướng Quỳ xong, tiếp liền hướng câu chuyện tới thành phố Hạ.
"Ta ở thành phố Hạ, tận mắt thấy hai người đàn ông lạ, túm phụ nữ... dọa ta chết khiếp, may mà lúc đó ta không có một mình!" Tôn Khinh vẻ mặt sợ hãi nói.
Hướng Quỳ lúc đầu còn chưa nghe ra, còn nói đùa với Tôn Khinh: "Ngươi còn biết sợ? Một chân một cú, đá chết chúng nó!"
Tôn Khinh thầm nghĩ, chị thì khác.
Vừa nghĩ xong, Hướng Quỳ liền phản ứng lại.
"Nghe ngươi nói, ta lại thấy lo cho con bé Tề Mỹ nhà ta! Nhìn thì tưởng con bé la hét ghê gớm, chứ thật ra gặp người dữ cái là sợ liền." Hướng Quỳ mặt đầy lo lắng nói.
Tôn Khinh vội cười nói: "Đừng nói con gái, đến con trai nhà mình ta còn không yên tâm! Lão Giang nhà ta chẳng phải nói muốn cả nhà đến Giang Hải học, ta thấy, con trai có gì mà phải sợ ~ Hắn có làm đâu ~"
Hướng Quỳ nghe mà để tâm.
"Nghe ngươi nói, ta cũng muốn đi cùng Tề Mỹ nhà ta."
Tôn Khinh liền đuổi theo lời: "Nếu chị đi, cả nhà chị phải làm sao? Đừng nói anh cả làm được, tôi thấy nhà chị thiếu chị là sẽ loạn hết cả lên!"
Hướng Quỳ bị giọng điệu của Tôn Khinh chọc cười: "Nghe ngươi nói kìa, ta quan trọng vậy sao?"
Tôn Khinh lập tức khẳng định chắc chắn nói: "Tin hay không tin chị hôm nay không làm, ngày mai anh cả liền cào nát da đầu đi ~"
Hướng Quỳ cười hề hề không nói gì.
Tôn Khinh bắt đầu vào chủ đề: "Chị hai, hồi em ở thành phố Hạ thấy có mấy trường đại học khá, đằng nào chúng ta cũng định tới thành phố Hạ, hay là chị cho Tề Mỹ thi đại học ở thành phố Hạ đi, đến lúc đó cả nhà mình ở đó, còn có thể nương tựa nhau!"
Hướng Quỳ nghe vào tai, còn nghe ra ý khác.
"Cao Tráng bọn nó cũng đi?"
Tôn Khinh lập tức nở nụ cười tươi rói, thoải mái gật đầu.
"Đi, chỉ cần thi đậu là đi. Ở đó có mấy trường đại học, không đậu trường này thì thi trường kia. Dù sao chỉ cần ở thành phố Hạ là được. Người nhà mình đông, đến đó không sợ gì!"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận