Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 338: Này cũng có thể nghĩ ra được thúc đẩy sinh trưởng, không hổ là ngươi! (length: 4136)

Tôn Hữu Tài nghe xong cũng thấy được, nếu không thì để Giang Hải bọn họ tới nhà làm việc, thì mấy ngày này có thể không cần đến nữa.
"Làm việc thì thôi, có ta và mẹ ngươi là được. Chỗ ngươi bận rộn cũng gần xong rồi, ba chồng cũng không biết khi nào về, ta và mẹ ngươi cũng không thể bỏ nhà không trông. Để Hướng Văn cùng ngươi, ta và mẹ ngươi ở nhà chơi đùa, làm chút việc đồng áng."
Tôn Khinh cũng không muốn cố chấp với người cố chấp, đợi đến ngày đó, nàng trực tiếp dẫn người đi là được!
Vương Thiết Lan đi ra, phía sau là Tôn tiểu đệ.
"Đại Hải bảo chúng ta ăn trước đi, chừa cho hắn một chút là được!"
Tôn Khinh nhìn vào trong phòng một cái, ừm, phải cố gắng mới được, ta là trưởng bối, cũng không thể dập tắt tính tích cực của bọn trẻ!
Đến bữa cơm, Tôn Khinh lại hỏi một câu: "Cha mẹ, buổi tối hai người ở lại đây chứ?"
Tôn Hữu Tài nhanh hơn Vương Thiết Lan một bước nói: "Không ở không ở, bọn ta một lát nữa sẽ đi!"
Tôn Khinh trêu chọc: "Không xem ti vi à?"
Tôn Hữu Tài lần này càng dứt khoát hơn: "Chỉ xem ti vi, ta đến vụ mùa còn có thu hoạch được lương thực không?"
Vương Thiết Lan vốn định nói sáng sớm ngày mai trở về, nghe Tôn Hữu Tài nói vậy, liền vội gật đầu.
"Lúc nào xem ti vi cũng được, bọn ta phải về nhà xem sao."
Tôn Khinh trêu chọc nói: "Hai người đúng là nhớ nhà, nhớ nhà thì cứ nhớ thôi, còn cứ phải nói là không yên lòng ruộng đồng. Nó cứ ở đấy, có chân dài mà chạy được à..."
Vợ chồng Tôn Hữu Tài cười hề hề không nói gì.
Tôn Khinh cũng không khuyên giải, bọn họ ở trong thôn sinh sống cả đời, nếu không phải con gái đến huyện thành, chắc đoán chừng một hai năm cũng không tới huyện thành một chuyến.
Bảo họ cùng nàng ở trong huyện, thật sự còn khó chịu hơn giết họ.
"Được rồi, ta cũng không quản hai người nữa. Đợi khi nào ở nhà chán, thì đến nhà ta ở vài ngày. Ta để dành cho hai người một phòng đấy."
Vợ chồng Tôn Hữu Tài nghe con gái nói vậy thì càng cao hứng.
Vương Thiết Lan mắt sáng rỡ nói: "Đợi con sinh con thì không muốn mẹ ở đây cũng không được."
Tôn Khinh ha ha: Cái này mà cũng nghĩ ra được, đúng là mẹ!
Ăn no nê, vợ chồng Tôn Hữu Tài nôn nóng muốn về, có nói gì cũng không giữ được.
Tôn Khinh gói ghém chút đồ ăn đưa cho họ mang theo, hai người cái gì cũng không nói hằm hè liền đẩy lên xe ba gác!
Vương Hướng Văn định đưa tay giúp, họ đều không cho, còn gạt sang một bên.
"Khinh Nhi, bọn ta đi nhé..."
Tôn Hữu Tài không đợi được cùng con gái nói thêm vài câu, một chân đạp ra, chân cứ như đạp phong hỏa luân, bay lên!
Tôn tiểu đệ chậm một bước, ôm cặp sách nhỏ chạy đuổi theo thì hai vợ chồng đã sớm không còn bóng dáng.
Vương Hướng Văn vừa thấy Tôn tiểu đệ chạy đến, vỗ trán một cái, vừa cuống vừa hống nói: "Tỷ, bà và ông ngoại bỏ quên em nhỏ rồi..."
Tôn Khinh yếu ớt nhìn Vương Hướng Văn.
Giờ ngươi mới nhìn ra à?
Tôn tiểu đệ vác cặp sách nhỏ do Tôn Khinh làm Mã Ái Hoa may lên vai, hai tay nhỏ bé cứ như mèo vờn chuột ôm chặt cặp. Đôi mắt trong veo như nước, không chớp mắt nhìn chị gái.
Trông đáng yêu quá làm tim Tôn Khinh muốn tan chảy.
"Em trai, vào phòng viết chữ nhé, ngày mai chị sẽ tìm trường học cho em."
Vương Hướng Văn ngạc nhiên: "Tỷ, tỷ định cho em trai học ở huyện à?"
Tôn Khinh quay lại nhìn hắn: "Không được sao?"
Vương Hướng Văn gãi gãi đầu, lại nhìn thoáng qua Tôn tiểu đệ, đang mắt long lanh nhìn chị đầy vẻ đáng thương, cuối cùng không nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Thôi được, chỉ sợ bà ngoại không cho thôi?"
Tôn Khinh liếc hắn: "Sợ gì, có phải bảo họ đến đón đâu?"
Vương Hướng Văn bị nhìn mà toàn thân lạnh toát, đầu óc không nghĩ ngợi thốt ra: "Tỷ, không phải tỷ định để em đi đón đấy chứ?"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận