Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 77: Không sợ hắn ~ (length: 4452)

Giang Hoài vẻ mặt kinh ngạc nhìn theo người từ trên giường lăn xuống đất, nếu là đặt vào lúc bình thường, biểu tình này đánh chết cũng sẽ không xuất hiện trên mặt hắn.
Nàng ngủ rồi sao?
"Tôn Khinh?" Giang Hoài nhỏ giọng gọi một tiếng.
Người không tỉnh, ngược lại là lại lăn về phía bên hắn một chút. Giang Hoài mắt nhanh tay lẹ, vội vàng nhét gối đầu vào ngực nàng, Tôn Khinh nửa người vừa vặn dựa lên gối đầu, lúc này mới không tiếp tục lăn.
Giang Hoài vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, người đã yên vị lại cùng phát động kinh phong lại cào một trận, một chân đá bay gối đầu. Gối đầu thần kỳ lướt qua Giang Hoài, phanh một tiếng nhẹ vang lên, rơi xuống đất.
Thật muốn mệnh!
Mới tắm xong, mồ hôi lại túa ra.
Giang Hoài chỉ cảm thấy mũi thở ra khí đều nóng hầm hập, khống chế ánh mắt lướt qua Tôn Khinh, dừng lại ở chiếc chăn dưới cuối giường.
Vừa chuẩn bị đứng dậy đi lấy, người đang an tĩnh, lại lần nữa hoạt bát trở lại. Nửa người đều đè lên người Giang Hoài.
Giang Hoài bất đắc dĩ nhìn người đang gối lên ngực, tay vịn vào, vừa định đẩy ra, kết quả một giây sau người trên người, liền như không có xương cốt, cả người chui vào người hắn.
Vô cùng bá đạo, chân luồn vào giữa hai chân hắn, đầu gối ở trên cánh tay hắn, còn vô ý cọ tới cọ lui, cọ một hồi mới hài lòng bất động.
Giang Hoài có thể cảm nhận rõ ràng chỗ mềm mại dán lên người, cảm giác hô hấp giữa đều là mùi hương độc hữu của nữ nhân… ...
Tôn Khinh bị âm thanh loảng xoảng bên ngoài đánh thức, cầm đồng hồ lên xem, mới bảy giờ rưỡi. Ý thức quay lại, cúi đầu nhìn, lập tức chuông báo động reo vang.
Lạ lùng nha, lúc ngủ nàng rõ ràng mặc áo sơ mi, áo sơ mi của nàng đâu?
Lại nhìn, vị trí tỉnh lại của nàng, vậy mà lại là giữa giường?
Chẳng lẽ là tên cẩu nam nhân thừa dịp nàng ngủ, chiếm tiện nghi của nàng sao?
Tôn Khinh chống cằm suy nghĩ một phút đồng hồ, lại cảm thấy không có khả năng lắm. Nguyên tác bên trong Giang Hoài không phải là người háo sắc.
Vậy chỉ có một khả năng, nguyên thân ngủ không thành thật.
Muốn xác minh điểm này cũng rất dễ dàng, hỏi hai vợ chồng nhà họ Tôn là biết!
Tôn Khinh vừa chuẩn bị đến tủ quần áo của Giang Hoài tìm quần áo, mắt sắc nhìn thấy đồ vật bày trên bàn.
Đó không phải là quần áo nàng đặt may ở tiệm may sao?
Giang Hoài đã lấy về rồi?
Tôn Khinh mang bộ mặt “ta biết là như thế mà”, cười mặc quần áo vào.
Hiện tại không quá thịnh hành mặc áo thun trắng tinh, lúc đặt may, nàng bảo bà chủ may hai chữ sau lưng, ở ngực áo phía trước, may thêm hai trái tim nhỏ chồng lên nhau, vừa có cảm giác thời thượng lại sang trọng.
Lại phối với quần thể thao màu lam, tươi mát hết nấc.
Áo thun dáng ngắn, mặc vào cực kỳ tôn dáng, cộng thêm quần thể thao cạp trễ bó nhẹ, vóc dáng đẹp trong nháy mắt lộ ra không sót chút nào.
Tôn Khinh buộc tóc đuôi ngựa, soi gương ngắm nghía một hồi, cười hì hì nháy mắt với người trong gương, đôi mắt trong veo như nước, lúc này mới tràn đầy sức sống ra khỏi cửa.
… Nhà Tôn Hữu Tài ba người cộng thêm hai anh em Tôn Khánh, Tôn Lâm sáu rưỡi đã đến, đã đi đổ rác ba chuyến rồi, con gái vẫn chưa dậy.
Vương Thiết Lan lo lắng quá!
Nhân lúc đổ rác ngoài đường, lo lắng nói với Tôn Hữu Tài: "Sửa nhà con gái ta cũng không dậy sớm, con rể không có ý kiến gì chứ?"
Tôn Hữu Tài giật mình, cảm thấy con gái mình là nhất thiên hạ.
"Có ý kiến gì, hắn tuổi lớn hơn con gái ta nhiều như vậy, ta còn chưa chê hắn đâu?"
Vương Thiết Lan cũng tiếp lời.
"Đúng đó, con gái ta nếu chịu khó, cần gì còn tìm hắn ~"
Hai vợ chồng Tôn Hữu Tài ăn ý thống nhất, không sợ hắn ~ ...
Vợ chồng Tôn Hữu Tài lúc nãy còn khí thế hừng hực, vừa về đến nhà, nhìn thấy chính chủ, lá gan lập tức co lại thành chuột.
"Con rể về rồi, tôi gọi Khinh Nhi dậy." Vương Thiết Lan vừa muốn đi, liền bị Giang Hoài gọi lại.
"Không cần, cứ để nàng ngủ. Ăn cơm trước đã!" Giang Hoài xách một túi đồ ăn vào nhà.
- Sáu chương đến rồi, tiến lên, tiến lên!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận