Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 778: Chìa khoá cùng tiền lãi bản tử! (length: 4254)

Đây là nàng cùng bọn họ nhà lão Trương đòi tiền lúc, Trương Quân chính miệng nói.
Đương nhiên, tiền cũng đòi được không ít. Nhưng tuyệt đối không đủ vá ba mươi vạn cái lỗ hổng này.
Tôn Khinh vừa thấy Tiết Linh như vậy, liền biết nàng có ý gì.
"Không vội, xem nhà các ngươi lão Trương nói thế nào!"
Sự tình chưa rõ ràng, đối diện căn phòng, chắc chắn không thể ở.
Nhà Trương Quân ở chung cư vườn hoa, người khác nhất định có thể nghe thấy, chỗ đó cũng không ổn.
"Linh Nhi, ngươi còn nhớ chuyện ta nói với ngươi trước đây, tích lũy tiền đầu tư không?"
Tiết Linh vội gật đầu, nàng nói làm gì?
Tôn Khinh vào nhà cầm hai cái chìa khóa, còn có một quyển sổ ra, bày trước mặt Tiết Linh.
"Trước đây ta dùng số tiền đó mua mấy căn nhà nhỏ, bốn căn đã bán, còn hai căn chưa bán. Một căn nhà lầu, và một căn nhà trệt."
Tôn Khinh vừa nói, vừa mở sổ ghi lợi nhuận cho Tiết Linh xem.
"Trước đây hai ta mỗi người bỏ ra một nửa tiền, lợi nhuận cũng chia đôi. Hiện tại trong tài khoản đã có mười sáu vạn tám ngàn năm trăm tiền tiết kiệm, trừ đi số tiền vốn mười vạn mà chúng ta đã bỏ ra, tổng cộng chúng ta kiếm sáu vạn tám ngàn năm trăm. Số tiền này, hai chúng ta chia đôi, mỗi người được ba vạn bốn ngàn hai trăm năm mươi đồng. Ta nói trước với ngươi, tiền này, ngươi muốn dùng, ta đều cho ngươi mượn!"
Tiết Linh lúc đó liền òa một tiếng suýt khóc.
"Khinh Nhi, sao ngươi tốt quá vậy, chắc kiếp trước ta dùng hết vận may, kiếp này mới gặp được ngươi!"
Tôn Khinh nhìn người nhào vào lòng, dở khóc dở cười!
Đều sắp hai chục năm nhiệt tình bị kìm nén, từ con trẻ đến, tiềm năng của người thật lớn nha!
Tôn Khinh vừa định nói chuyện, cửa sau, một trước một sau, có hai người bước vào.
Giang Hoài và Trương Quân cùng đến.
Hai người vào cửa, ánh mắt lướt qua trên người các nàng, đồng thời dừng lại ở quyển sổ lợi nhuận và chìa khóa.
Biểu tình hết sức vi diệu.
Giang Hoài quay đầu nói với Trương Quân: "Chúng ta ra thư phòng nói chuyện đi!"
Trương Quân vẻ mặt khô khan nhìn quanh: "Nơi này của ngươi có cả thư phòng á? Phải xem thử mới được!"
Giang Hoài dẫn Trương Quân, một trước một sau vào thư phòng đã được trùng tu xong nhưng chưa hề sử dụng từ đó đến giờ!
Tiết Linh toàn thân xấu hổ đến cứng đờ như tượng, hai gã đàn ông vừa đi, nàng vội vàng thấp giọng hỏi Tôn Khinh.
"Khinh Nhi, vừa rồi hai ta nói chuyện, bọn họ chắc không nghe thấy chứ?"
Tôn Khinh khô khốc đảo mắt, quay sang nhìn mặt Tiết Linh đang căng thẳng, vẫn quyết định an ủi nàng trước.
"Chắc chắn không nghe thấy đâu, cửa sổ nhà ta hai lớp kính đấy, phòng bên trong đánh nhau, bên ngoài cũng không nghe thấy."
Lúc nói câu này, Tôn Khinh còn lườm Vương Hướng Văn một cái.
Trước khi mở cửa, không biết chào hỏi một tiếng à?
Tôn Khinh lấy chìa khóa ra vốn không phải để cho Tiết Linh mượn tiền.
Hiện tại hai gã đàn ông kia đã đi bàn việc, nàng tranh thủ nói chuyện tiếp với Tiết Linh.
"Ta mua nhà đều là khu vực tốt, sau khi mua xong, đều nhờ em họ ta dọn dẹp rồi, các ngươi nếu chưa biết ở đâu, có thể đến đó ở tạm!"
Đáp lại Tôn Khinh lại là một tiếng òa, suýt nữa thì khóc.
"Khinh Nhi, sao ngươi tốt như vậy á ~"
Tôn Khinh im lặng cười.
Vương Hướng Văn mua về không ít đồ ăn chín, Tôn Khinh bảo hắn chia làm hai bàn, một bàn đưa cho hai người đang nói chuyện trong thư phòng, một bàn cho bọn họ.
Tiết Linh bây giờ một chút cũng không lo tiền nong, Tôn Khinh cũng rất biết kiếm tiền. Mới có bao lâu, đã kiếm lời hơn ba vạn, nếu qua thêm mấy tháng, tiền gốc có khi tăng gấp đôi. Khả năng kiếm tiền đáng sợ như vậy, ba mươi vạn tính là cái rắm gì chứ!
Không được nữa thì còn có xưởng may.
Số tiền nàng lấy từ Trương Quân cũng không ít, kiểu gì cũng được chút, vậy là đủ rồi!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận