Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 98: Tần Tương! (length: 4184)

Vương Thiết Lan bị khuê nữ dỗ dành, đều tìm không ra phương hướng.
Muốn nói cái gì, hết lần này đến lần khác lại vụng về ăn nói, không biết nói thế nào, cuối cùng lại đỏ bừng cả mặt.
Tôn Khinh dỗ người thì một bộ một bộ, đối với Vương Thiết Lan thì lại chẳng có chút kỹ xảo nào, cứ thẳng thừng khen.
"Mẹ, mẹ xem mẹ lớn lên đẹp, tay cũng khéo, lại còn chịu khó, thế nào lại chọn ba của con vậy?"
Vương Thiết Lan cười liếc khuê nữ một cái: "Sao lại nói ba con thế, ba con cũng được mà."
Tôn Khinh cầm lấy một cái bánh ngọt, cắn một miếng, thong thả nhàn nhã nói: "Đúng vậy ha, vừa đen lại vừa đần, còn không thích tắm, rửa chân nữa chứ."
Vương Thiết Lan tức giận đến bật cười, tay làm việc cũng càng nhanh nhẹn hơn.
"Con biết cái gì, tìm người để chung sống cả đời, không thể chỉ nhìn bề ngoài. Phải xem sau khi kết hôn, đối với con có tốt không."
Tôn Khinh đổi giọng, lập tức bắt đầu trêu: "Đúng vậy, ba con tật xấu thì không thiếu, nhưng ba thương vợ, thương con gái, lại còn lo cho gia đình, so với tất cả các ông chồng ở mười dặm tám thôn đều tốt hơn!"
Vương Thiết Lan nghe không lọt tai, vừa bực mình vừa buồn cười đuổi khuê nữ đi.
"Không phải nói muốn đi đưa bánh sao? Nhanh đi đưa đi, có muốn ta đi cùng không?"
Tôn Khinh không chút nghĩ ngợi nói: "Được thôi, nhiều vậy, một mình con không cầm hết được!"
Vương Thiết Lan bảo khuê nữ chờ chút, khi xong mẻ bánh cuối cùng, thừa lúc mọi người tan tầm về nhà, nhanh chóng bê chậu đi theo khuê nữ đằng sau bắt đầu đưa!
Nhà đầu tiên là nhà ngay sát vách, ở một đôi vợ chồng trẻ, ban ngày đi làm, chỉ buổi tối mới về.
Tôn Khinh nói rõ ý đồ xong, dùng giấy dầu gói sáu chiếc bánh ngọt mang đến.
Cô gái trẻ Tần Tương thấy bánh ngọt mang tới thì ngẩn người, những bánh này nếu để ở cửa hàng cung tiêu chắc phải đắt mấy đồng đấy!
"Không được, không được nhiều quá, cho chút ít nếm thử là được rồi, không cần đưa nhiều thế!" Nếu là bình thường Tần Tương sẽ không muốn nhận, nhưng không thể từ chối mẹ của người ta đang bê cả chậu đứng sau lưng, rõ là nhà nào cũng đưa, nếu nàng không nhận, thì chẳng khác nào thế nào ấy!
Tôn Khinh cười đẩy bánh ngọt về phía cô: "Đây là mẹ tôi tự làm, không tốn bao nhiêu tiền đâu. Nếu chị không nhận, người nhà chúng tôi chắc chắn áy náy."
Tần Tương nghe Tôn Khinh nói vậy, cũng không tiện từ chối nữa.
Tôn Khinh cũng không chậm trễ thời gian, mau chóng nói: "Còn nhiều nơi chưa đưa nữa, tranh thủ lúc trời chưa tối, tôi với mẹ nhanh đi đưa đây."
Tần Tương nghe người muốn đi, do dự một chút rồi gọi người lại.
"Tiểu Tôn này, chị dặn em cái này, lát nữa em đến nhà ở sâu trong ngõ cạnh nhà chị, thấy gì cũng đừng nói nhiều, đặt đồ xuống rồi đi ngay, biết chưa?"
Tôn Khinh lập tức cười: "Tỷ Tần, có chuyện gì thế, thần thần bí bí vậy?"
Trong phòng bỗng truyền ra tiếng ho của người đàn ông, Tần Tương vội vàng xin lỗi rồi nhìn nàng.
"Chị không tiện nói nhiều, dù sao em cứ nhớ lời chị là được, nhanh đi đi!" Nói rồi liền đóng cửa lại.
Tôn Khinh khó hiểu liếc nhìn Vương Thiết Lan, nhún vai: "Đi thôi!"
Lằng nhằng thì cũng chỉ đến hai nhà có người, cũng không có mấy nhà.
Đưa xong nhà này, đối diện còn hai nhà, nhà phía trong khóa cửa, nhà phía ngoài có cả gia đình, chắc là người trẻ tuổi vừa mới tan tầm về, khi Tôn Khinh gõ cửa, còn nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ bên trong.
Ra nói chuyện với nàng là một bà lão, Tôn Khinh đưa bánh ngọt xong, tiện miệng hỏi nhà trong.
"Nhà đó mua nhà rồi, không mấy khi về đâu."
Trong lúc nói chuyện, từ trong nhà chạy ra hai đứa trẻ con, một đứa tám chín tuổi, một đứa năm sáu tuổi, vừa nhìn thấy Tôn Khinh và Vương Thiết Lan liền trốn sau lưng bà lão.
Bà lão cười giải thích: "Trẻ con sợ người lạ."
Tôn Khinh nói phải nhanh đi đưa, bà lão cười xua tay tiễn các nàng, trông bà cũng khá dễ nói chuyện!
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận