Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1032: Nàng quản cái gì chuyện không quan hệ a! (length: 4132)

Hóa ra là trò giả vờ giả vịt!
Tôn Khinh trong lòng trực tiếp buồn cười.
Nàng cố ý lớn tiếng hỏi: "Lão công, ngươi muốn ra ngoài à?"
Vừa dứt lời, Giang Hải liền nhìn hắn chằm chằm!
Giang Hoài cố ý giả bộ như vừa mới phản ứng lại, nói: "Muốn ra ngoài."
Sau đó lề mà lề mề, mãi không chịu đi!
Tôn Khinh trực tiếp cười cho hắn xem!
"Không muốn ra ngoài thì thôi, có ai ép ngươi đâu!"
Giang Hoài tức giận liếc Tôn Khinh một cái, lại ra cửa nhìn ngó, giữ vững lập trường hai giây, liền từ bỏ chống đối, đem túi xách thả vào phòng.
Giang Hải cũng không biết vì sao, trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm!
Đi tảo mộ đều là vào lúc trời nhá nhem tối, ban đầu Tôn Khinh cũng nghĩ vậy.
Nhưng Vương Thiết Lan nhắc nhở: "Bãi tha ma cỏ dại nhiều, đi phải mang xẻng xẻ cỏ đấy!"
Giang Hoài vẫn luôn im lặng làm việc nãy giờ bỗng lên tiếng.
"Hay là hai giờ đi?"
Tôn Khinh trừng mắt nhìn hắn, trực tiếp trừng đại ca quay về phòng.
Giữa trưa tùy tiện nấu mì trứng gà, ăn cơm xong, Tôn Khinh lập tức bắt đầu chỉ huy Giang Hải chuẩn bị xẻng, còn khuân đồ lên xe!
Chờ khuân được một nửa, Giang Hải mới phản ứng.
"Ngươi cũng đi à?"
Tôn Khinh trợn mắt: "Sao? Ta không được đi à?"
Giang Hải mím môi, lại khuân thêm một chuyến, quay về trước mặt Tôn Khinh nói: "Người Lưu gia chắc chắn cũng đi."
Tôn Khinh nghe vậy liền cười.
"Ngươi sợ người Lưu gia bắt nạt ta à?"
Giang Hải ánh mắt kỳ quái liếc Tôn Khinh: "Ai dám bắt nạt ngươi chứ!"
Ngươi không bắt nạt người Lưu gia đã là tốt lắm rồi!
Nghĩ đến cái cảnh tượng náo nhiệt kia, tâm tình thấp thỏm của Giang Hải bỗng chốc lại tốt lên.
Đi đường thiếu chút nữa thì nhảy nhót!
Nghe nói Tôn Khinh cũng muốn đi, Giang Hoài có chút bất ngờ.
"Ở đó toàn cỏ với côn trùng thôi, ngươi đừng đi!" Giang Hoài nhíu mày khuyên.
Tôn Khinh lườm hắn một cái: "Ta thích đi đấy, ngươi làm gì được ta?"
Giang Hoài thiếu chút nữa tức cười: Ta còn có thể làm gì được ngươi nữa chứ!
...
Một giờ rưỡi xuất phát, đến nơi thì gần hai giờ rưỡi.
Tôn Khinh đây là lần đầu tiên đến bãi tha ma, phải nói là nàng sợ hãi!
Cỏ mọc còn cao hơn cả nàng!
"Ngươi ở trong xe chờ, ta với Giang Hải vào trong!" Giang Hoài nói.
Lần này Tôn Khinh không cố chấp, nàng sợ cỏ sẽ ăn thịt nàng!
Giang Hoài và con trai cầm xẻng đi vào, loảng xoảng xúc mất một tiếng, mới dọn dẹp được phần mộ của Lưu Hỉ Xuân!
Tôn Khinh nhìn xung quanh toàn cỏ dại, có thể nhớ được vị trí, thật sự là không dễ!
Trong lúc Giang Hoài và con trai khiêng cỏ ra chỗ khác, Tôn Khinh xuống xe bắt đầu lấy đồ!
Vừa cầm vừa không nhịn được chửi thầm.
Lưu Hỉ Xuân dù gì cũng là con gái Lưu gia, cho dù có tục con gái không được vào nghĩa địa thì cũng không thể chôn người ở chỗ này chứ!
Lúc Giang Hải đi ngang qua Tôn Khinh, trực tiếp bị Tôn Khinh gọi lại.
"Giang Hải, có muốn tìm chỗ tốt hơn, rồi dời mộ không?" Tôn Khinh vừa nói xong liền hối hận.
Nàng xen vào chuyện không đâu làm gì chứ!
Giang Hải trả lời dứt khoát, giống như đã nghĩ kỹ rồi, nói: "Không dời, chuyện phức tạp lắm."
Tôn Khinh biết ý hắn nói là chuyện của người Lưu gia quá nhiều, vừa định lên tiếng đã thấy Lưu Hưng Tài vác xẻng tới.
"Cậu ngươi đến kìa!" Tôn Khinh chỉ về phía xa!
Giang Hoài bỏ cỏ đi về, nghe Tôn Khinh nói, cũng nhìn về phía xa một chút.
"Không cần để ý tới hắn, chúng ta làm việc của chúng ta!" Giang Hoài thu mắt, lạnh lùng nói!
Giang Hải cũng không nhìn về phía đó, vác xẻng tiếp tục xẻ cỏ!
Lưu Hưng Tài không tới gần, đi được nửa đường, vừa thấy là Giang Hoài và Giang Hải, lập tức vác xẻng chạy về.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận