Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 85: Lưu gia người cùng Giang gia người đều tới! (length: 4495)

Tôn Khinh nhặt giỏ rau lên để cho ngay ngắn, dắt Tôn tiểu đệ vào phòng.
Trong phòng mở tivi lên, bánh ngọt cũng làm được một nửa, bên cạnh còn có mấy mẻ bánh ngọt vừa ra lò, đang đặt trên giá để nguội.
"Tiểu đệ, ở trong phòng xem, ăn đi, đừng để mèo ăn vụng!"
Tôn tiểu đệ coi lời Tôn Khinh nói như thánh chỉ, nhanh chóng ngoan ngoãn gật đầu.
Tôn Khinh vòng ra cửa cài then lại, xoay người đi về phía phòng cũ.
Phía phòng cũ đã ồn ào náo loạn, người làm việc đều dừng lại tụ thành một vòng, không ngừng khuyên can.
"Nhường một chút, ta vào xem!" Tôn Khinh cất tiếng, người chắn đường lập tức tránh ra một lối cho nàng đi vào.
Vợ chồng Tôn Hữu Tài vừa thấy con gái đến, vội vàng chạy ra phía trước che chở cho con.
Tôn Khinh nhìn quanh trong đám người, không thấy Giang Hoài đâu.
Người nhà họ Lưu và người nhà họ Giang đều đến, hôm nay cái sân nhỏ này thật là náo nhiệt!
Người nhà họ Lưu vừa thấy Tôn Khinh đến, theo bản năng liền lách ra phía sau đám đông, tiện thể đẩy con dâu cả ra ngoài.
Con dâu cả nhà họ Lưu, cũng chính là cô ruột của Giang Hoài, Giang Hoa, vừa thấy Tôn Khinh, ánh mắt hận không thể xông lên xé xác nàng.
Nhưng nàng lại sợ vợ chồng Tôn Hữu Tài, không dám làm gì Tôn Khinh, chỉ có thể chĩa mũi dùi vào Giang Hải.
"Tiểu Hải, ba ngươi đâu? Bảo ba ngươi ra đây gặp ta!"
Giang Hải bị người hai nhà làm cho toàn thân run rẩy, vừa nghe thấy Giang Hoa nói chuyện với ngữ khí như vậy, nhìn ánh mắt của nàng, mà như muốn rớm máu ra.
Tôn Khinh bước lên một bước, khí tràng toàn bộ tỏa ra.
"Thảo nào da mặt ngươi dày như vậy, hóa ra là mọc ra một cái mặt béo lớn!"
Giang Hoa nghe Tôn Khinh nói vậy, lập tức ngồi phịch xuống đất khóc lóc om sòm.
"Anh ơi, anh xem các anh cưới cho Giang Hoài cái loại vợ gì vậy? Ta là cô ruột của nó đó, nó dám nói với ta như vậy trước mặt bao nhiêu người, về sau các anh cũng đừng hòng trông cậy vào Giang Hoài nuôi già nhé!"
Vợ chồng Tôn Hữu Tài nghe Giang Hoa nói con gái mình như vậy, xắn tay áo lên muốn lao vào đánh.
Còn chưa đi được hai bước đã bị Tôn Khinh vỗ nhẹ vào vai.
"Để ta nói hai câu đã." Tôn Khinh liếc qua ba ruột của Giang Hoài là Giang Thành, đảo mắt một vòng rồi coi như không thấy.
Vương Thiết Lan căng thẳng cả người, mặt đỏ bừng bừng: "Khinh Nhi, có gì hay để nói với bọn họ chứ, ta với ba con đánh cho chúng một trận!"
Tôn Khinh cười mạnh mẽ: "Con gái của mẹ thích dùng lý lẽ để thuyết phục người khác!"
Tôn Hữu Tài và Vương Thiết Lan cảm thấy khí thế bỗng giảm đi phân nửa, cũng không hiểu sao lại nghe lời con gái đứng lùi ra sau.
Tôn Khinh vỗ vỗ vai tên thiếu niên mặt mày dữ tợn: "Người lớn đang ở đây, không đến lượt con nít như ngươi ra mặt, lui sang một bên đi!"
Ánh mắt hung ác của Giang Tiểu Hải chạm phải ánh mắt đang cười đầy mạnh mẽ của Tôn Khinh, thoáng run lên, khí thế u ám thế nhưng giảm đi hai phần, còn thật sự lùi lại một bước.
Tôn Khinh mỉm cười nhìn Giang Hoa đang ngồi trên đất khóc lóc om sòm, lại liếc nhìn đám người nhà họ Lưu đang trốn trong đám đông, như thể nhớ ra điều gì, một mặt đồng tình nhìn Giang Hoa.
"Xem ra nhà họ Lưu cũng không coi cô là người nhà, chuyện lớn như vậy mà lại không nói với cô tiếng nào!"
Giang Hoa bị Tôn Khinh nhìn vốn dĩ đã tức, nghe nàng nói vậy càng thêm tức giận.
Nàng hận nhất là nghe người khác nói nhà họ Lưu không coi nàng là người nhà, nhà họ Lưu những năm này, nếu không có nàng thì sớm đã không biết chết đói bao nhiêu lần rồi!
"Mày cái con hồ ly tinh, nói hươu nói vượn cái gì. Mày lừa gạt được cháu tao chứ không lừa được tao!" Giang Hoa mặt mày méo mó nhìn Tôn Khinh, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Tôn Khinh nhíu mày, giả vờ không biết mà hỏi: "Cháu ngươi là ai vậy?"
Giang Hoa hừ một tiếng khinh miệt, từ dưới đất bò dậy, như thể tìm được sức mạnh, chống nạnh mắng lên: "Cháu tao là Giang Hoài, mặc kệ mày con hồ ly tinh giở trò gì cũng vô dụng. Cả mười dặm tám thôn ai mà không biết, tao làm mối, giới thiệu con gái út của tao cho nó. Nếu không có tao thì với cái dạng của nó bây giờ vẫn còn cô đơn đó!"
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận