Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 724: Bưu hãn thôn nhất định có cái bưu hãn thôn trưởng! (length: 4078)

Dùng tài ăn nói khéo léo, nàng này coi như là chọn đúng người đàn ông. Cái gì cũng nghe nàng và ba của Tôn Mẫn.
Nghe xong nói hai nhà hợp thành một nhà đều không cho nhà bọn họ ra tiền, thế nào cũng phải tự mình bỏ tiền túi.
Không hề có ý định dính dáng tới tiền bạc, đủ để thấy bản chất của Lưu Đại Đảm.
Đây là cho người nhà mẹ đẻ của vợ, cho vợ mặt mũi. Chuyện này đủ để thấy nhà Lưu Đại Đảm coi trọng nàng dâu Tôn Mẫn này cỡ nào!
Lúc dùng tài ăn nói này mà nói ra lời này, Vương Thiết Lan thấy chua xót không ít.
Vương Thiết Lan đã nói với con gái như vậy: "Nếu không phải xem nàng cũng thật sự không dễ dàng gì, lại là ngày vui của Tiểu Mẫn, ta cũng không nghe nàng khoe khoang!"
Tôn Khinh nhanh chóng giữ chặt mẹ, tuyệt đối đừng gây chuyện!
Mẹ của Tôn Mẫn cố ý giữ lại một bàn cho nhà Tôn Khinh ở trong phòng, phải biết, cũng ở trong phòng, đều là người thân thích gần gũi.
Vương Thiết Lan khách khí mấy câu, liền kéo con gái đi.
"Mấy đứa trẻ con nghịch ngợm bên ngoài chạy nhảy lung tung, đừng để chúng nó đụng vào con."
Tôn Khinh còn chưa nói gì Giang Hoài đã vội lên tiếng.
"Vẫn là mẹ chu đáo!"
Tôn Khinh: "..." Hảo gia hỏa, không biết còn tưởng kia là mẹ ruột ngươi đấy.
Tiết Linh đứng một bên lén cười!
Nhìn thấy Lưu Đại Đảm ngoài đời, Tôn Khinh có chút bất ngờ.
Đợi Lưu Đại Đảm và Tôn Mẫn đi rồi, Tiết Linh mới nói với Tôn Khinh: "Nhìn có vẻ đáng tin hơn người ở thôn Hạ Hà kia đấy!"
Tôn Khinh không tiện khẳng định tốt xấu của một người, mau chóng chuyển chủ đề sang chuyện của người nhà thôn Hạ Hà kia.
"Mẹ, người nhà thôn Hạ Hà biết Tiểu Mẫn kết hôn, không đến gây rối à?"
Vừa nhắc tới cái này Vương Thiết Lan mắt đã sáng lên: "Sao mà không náo chứ, hôm qua còn tới đòi con, bị anh trai Tôn Mẫn đánh đuổi ra khỏi thôn."
Tôn Khinh liếc mắt nhìn nàng: "Chắc không chỉ một lần đâu nhỉ?"
Nghĩ tới chuyện này, Vương Thiết Lan lại buồn cười.
"Chắc chắn không chỉ một lần, nhà đó không cần mặt mũi, tự biết Tiểu Mẫn muốn kết hôn về sau, một ngày ba bữa tới làm ầm ĩ, thái độ đó như thể không phá hỏng hôn sự của Tiểu Mẫn thì không xong!"
Tôn Khinh tức giận: "Nói cái gì đòi con đều là cái cớ!"
Vương Thiết Lan vỗ đùi: "Chẳng phải là còn cho rằng Tiểu Mẫn ly hôn thì sống không nổi sao, phải quay về cầu xin cả nhà họ chắc? Ạ phì ~"
Thậm chí còn nhổ ra cả nước bọt.
Tôn Khinh vội lên tiếng "ồ" một tiếng, để Vương Thiết Lan chú ý.
"Chị, sao hôm nay nhà đó không đến gây rối nữa vậy?" Tiết Linh không nhịn được hỏi.
Vương Thiết Lan cười hắc hắc, vẻ mặt đầy khí thế nói: "Bọn họ dám! Thôn trưởng nhà ta sớm đã mang người, đi chặn cửa nhà họ rồi, trừ khi họ có thể đào hầm ra được, bằng không có đánh chết cũng đừng hòng đến đây gây sự!"
Tiết Linh lập tức bội phục, thôn này thật bưu hãn, còn có một vị thôn trưởng càng bưu hãn hơn.
Cho đến khi hôn lễ kết thúc, cũng diễn ra vô cùng thuận lợi. Bố ruột Lưu Đại Đảm thật sự là mặc kệ cái gì, cái gì cũng do bố mẹ Tôn Mẫn đứng ra lo liệu.
Vương Thiết Lan vừa ăn vừa cười thầm, đúng là gả con gái chẳng khác nào chọn con rể!
Tôn Khinh liếc bà một cái, cố ý hù dọa bà: "Lời này mẹ đừng để con rể nghe thấy nha?"
Vương Thiết Lan nghe xong, lập tức ngậm miệng thật kín.
Trên đường về nhà, Tôn Khinh bực mình hỏi một câu.
"Mẹ, sao nhà Lan Hoa không ai đến vậy?"
Vương Thiết Lan: "Lúc ta ghi sổ sách thấy mẹ của Lan Hoa ghi tiền mừng rồi về nhà luôn."
Tôn Khinh khó hiểu hỏi: "Nhà bà ấy sao lại chỉ ghi tiền mừng thế, sau này anh em nhà Lan Hoa kết hôn, người ta chắc chắn cũng chỉ ghi tiền mừng lại cho nhà bà ấy thôi!"
Vương Thiết Lan lắc đầu: "Cái này ta không biết, biết đâu người ta chỉ muốn đáp lễ thôi?"
Hôm nay khó được được nghỉ một ngày, Tôn Khinh vốn định ngủ một giấc trưa ngon lành, còn chưa về tới nhà, vợ của Giang Hiếu đã hớt hải chạy tới.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận