Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 955: Kia liền lợi hại, ta sư phụ như thế nào nói? (length: 4104)

Này vừa ăn cơm thì Trương Trung Viễn gọi điện tới.
Điện thoại do Giang Hoài nghe, nói xong mới kể lại cho mọi người.
"Bên nhà máy gia công nói, hết hợp đồng một năm thì không gia hạn nữa với chúng ta." Giang Hoài nói chuyện mặt lạnh, sắc mặt không tốt.
Tôn Khinh mỉm cười: "Không sao, không gia công cho ta thì thôi, chúng ta tìm nhà khác không được sao."
Tống Thanh tức giận nói: "Bọn họ quá đáng lắm rồi, chưa hết một năm mà đã nói thế là ý gì? Cho rằng đồ của chúng ta, không có xưởng của bọn họ là không sản xuất ra được chắc?"
Tôn Khinh gật đầu: "Người ta đúng là có ý đó đấy."
Giang Hoài lạnh giọng nói: "Không có đồ của chúng ta mà gia công thì bọn họ chống đỡ không quá nửa năm đâu, chắc chắn phá sản!"
Tôn Khinh mắt sáng lên nói: "Do xưởng bọn họ làm ăn không đứng đắn, vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí."
Tống Thanh lập tức quay sang nhìn Tôn Khinh: "Chị dâu, ý của chị là sao?"
Tôn Khinh: "Sáng sớm nay em đã nói với Trương Trung Viễn rồi, muốn xây nhà máy gia công của riêng mình, nhận gia công cho các nhãn hiệu khác nữa."
Tống Thanh nghe mà mắt như lồi ra, sao nghe cứ như đang nằm mơ vậy?
Tôn Khinh mắt lấp lánh nói: "Bảo Trương Trung Viễn tìm chỗ xây nhà máy gần nhà máy kia, ép cho nhà máy kia phá sản, rồi cầu chúng ta mua lại, đến lúc đó chúng ta sẽ ép giá. . ."
Chưa đợi nàng nói hết, Giang Hoài đã lên tiếng ho khan.
Tống Thanh nhìn Tôn Khinh như thể nhìn một con quái vật nhỏ.
Chị dâu ngay từ đầu tìm nhà máy gia công đã có mục đích là muốn thâu tóm nhà máy của người ta với giá rẻ rồi? Nghĩ đến khả năng đó, Tống Thanh có chút bất an trong lòng, nhìn Tôn Khinh mà cũng thấy sợ sợ.
Giang Hoài để cứu vãn hình tượng của Tôn Khinh, nhanh chóng bảo nàng đi xem con tỉnh chưa.
Tôn Khinh liếc hắn một cái, mặt thì không tình nguyện nhưng trong lòng lại vui vẻ không ít.
Đợi Tôn Khinh vừa đi, Tống Thanh mới cẩn thận, khẽ nói với Giang Hoài: "Anh Giang, chẳng phải nói con gái đẹp thường không có nhiều tâm cơ sao?"
Giang Hoài liếc hắn: "Ai nói? Ngươi mà có ý nghĩ đó, sớm muộn cũng có ngày bị gái đẹp lừa thôi!"
Tống Thanh nhanh chóng cúi đầu ăn cơm: Thực sự muốn hỏi một tiếng, ngày ngày sống với người phụ nữ toàn tâm cơ, có mệt không? Có sợ không?
Nhưng mà hắn không dám!
Cứ có cảm giác chị dâu đang nghe lén ở góc nào đó ấy!
Tôn Khinh vào phòng, thấy bảo bối mới tỉnh. Định ôm ra ngoài "huyễn" một chút, ra cửa không thấy Tống Thanh đâu.
"Lão công, Tống Thanh đâu?"
Giang Hoài nhận lấy con, không vui nói: "Bị ngươi dọa chạy rồi đấy~"
Tôn Khinh mặt tỏ vẻ khoa trương: "Ta đẹp như này mà lại dọa được hắn sao? Sung sướng cho hắn còn không hết ấy!"
Giang Hoài tức giận mà bật cười: "Chưa thấy ai tự luyến như ngươi! Nhanh ăn cơm đi, không ăn là nguội đấy!"
Tôn Khinh vừa gắp được hai miếng, thì Vương Thiết Lan đã trở về.
"Mệt chết ta rồi!" Vương Thiết Lan vừa ngồi phịch xuống, đã bắt đầu ăn như hổ đói.
"Mẹ, Dương Lệ thế nào rồi?"
Vương Thiết Lan lắc đầu, nuốt thức ăn trong miệng xuống mới nói: "Không ổn lắm, ta thấy còn không được bằng Giang Anh hồi năm trước nữa."
Tôn Khinh có chút không tin: "Hai ngày trước chúng ta còn nói chuyện mà? Sao mà có thể lập tức không ổn được."
Vương Thiết Lan gặm một miếng bánh bao lớn mới nói: "Ta tận mắt thấy, trên cổ tay quấn băng gạc kìa, cũng không nói chuyện, cứ khóc suốt, ai nói chuyện với nàng cũng không trả lời!"
Tôn Khinh: "Vậy thì tệ rồi, sư phụ ta nói sao?"
Vương Thiết Lan nhíu mày, nghĩ ngợi một lúc mới nói: "Sư phụ con nói cái gì mà lo nghĩ nhiều, cảm giác nghe thì có vẻ như gần tới bệnh thần kinh rồi đấy!"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận