Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 329: Làm trở ngại chứ không giúp gì đi? Cút mẹ mày đi! (length: 4410)

Mắng người ta gà qué liền tính, còn yếu gà, Tôn Khinh quả thực giết người tru tâm, suýt chút nữa làm người nhà họ Lưu tức hộc máu!
Tiểu Mẫn tẩu tử mấy bước chạy đến phòng trong, vội vàng kéo Tiểu Mẫn vào phòng.
Tôn Khinh đang ăn dưa rất hăng hái, cũng không muốn nhúc nhích, một chân đạp lên người Vương Hướng Văn: "Đi giúp một tay."
Vương Hướng Văn cứng cổ: "Tỷ, ta phải ở lại đây giúp việc!"
Tôn Khinh: Làm vướng bận thì có! Cút mẹ mày đi!
"Bảo ngươi đi thì đi, còn nói nhảm, lát nữa ngươi sẽ phải đi mà không được trở lại!"
Vương Hướng Văn sợ hãi rụt cổ, hắn không phải sợ đi đường, mà là sợ tỷ hắn không cho hắn đi xe điện.
Đi xe điện, oai phong biết bao!
Vương Hướng Văn nhanh chóng chạy vào phòng trong.
Lưu Điền không ngừng nói lời ngon tiếng ngọt với mẹ Tiểu Mẫn, hắn và mẹ Lưu Binh, một người đóng vai mặt đỏ, một người đóng vai mặt trắng.
"Chị dâu lớn à, là nhà chúng tôi không đúng, hôm nay ngày vui, trước hết cứ để bà con hàng xóm ăn cơm đã, tôi mới nói chuyện được không?" Lưu Điền mặt già nhăn nhó, đáng thương hề hề tươi cười nói.
Mẹ Tiểu Mẫn lần này thật sự bực mình, nói bao nhiêu lời hay cũng vô dụng.
Người khác thì không nói, còn cái tên anh chồng tốt của bà ấy, từ nãy đến giờ đều trốn trong đám người, không nói tiếng nào.
Con gái bà thật mà sống một đời với người như vậy thì tức chết, mệt chết mất!
Chuyện hôm nay, nói thế nào cũng không xong!
"Nói cái gì? Nói các người bắt nạt con gái tôi thế nào? Nói cả nhà các người đã lấy của con gái tôi những gì? Các người muốn nói thì tôi nói rõ luôn.
Mẹ Tiểu Mẫn không chút nể nang đáp trả: "Tôi không nói các người có cho thêm của hồi môn và tiền bạc cho con gái các người hay không, cứ nói đồ đạc riêng của con gái tôi thôi, ngày đầu nó về nhà chồng, con gái các người cầm khay trà, chén trà và hai đôi vỏ gối hồi môn của con gái tôi. Lúc đi còn để con nhà cô ta ị bẩn một giường bên trên giường của con gái tôi. Bẩn rồi cô ta cũng không thèm để ý, vẫn là con gái tôi tự mình giặt. Mới ngày đầu đã phải thu dọn cục diện rối rắm cho chị chồng, các người có gì mà nói?"
Hai vợ chồng nhà họ Lưu lập tức như gà bị bóp cổ không nói được lời nào.
Ngược lại là chị chồng Tiểu Mẫn cãi lại: "Con nít ị thì có sao?"
Mẹ Tiểu Mẫn không chịu yếu thế: "Không bẩn sao không để con cô đi tiểu lên giường?"
Chị chồng Tiểu Mẫn trợn mắt trừng mày, suy nghĩ hai giây lại nói: "Trong thôn có lệ, làm thằng bé trai lăn trên giường cưới của vợ chồng trẻ, sinh con trai chắc chắn cũng là con trai. Thằng Đại Bảo nhà tôi có phúc khí, mang cho các người con trai, các người không cảm ơn tôi, lại còn chửi mắng tôi, có ai như các người không?"
Mẹ Tiểu Mẫn không thèm chấp chiêu trò của bà ta, miệng mồm khéo léo như vậy đâu phải là nổi lên cho vui!
Trực tiếp cười nhạo: "Cô đuối lý nên mới lôi chuyện tào lao ra. Cô không chê bẩn thì sao lúc con gái tôi rửa chén rửa rau lại đi soi mói bắt lỗi? Cô dâu mới về nhà chồng ngày đầu đã phải rửa chén cọ nồi, làm gì có cô gái tốt như Tiểu Mẫn nhà tôi. Cô là chị chồng, còn lấy con trẻ bảy tám tuổi làm cái cớ, nói muốn trông trẻ mà không chịu giúp giặt. Tôi ngược lại muốn hỏi, con nhà cô bảy tám tuổi còn như trẻ con chưa cai sữa, còn cần người trông, có phải đầu óc có vấn đề rồi không!"
Một tràng dài thình thịch, Tôn Khinh nghe thấy mà hừng hực khí thế, muốn vỗ tay khen mẹ Tiểu Mẫn quá.
Đặc sắc, đặc sắc, thật sự quá đặc sắc!
Chị chồng Tiểu Mẫn bị mẹ Tiểu Mẫn đáp trả đến mặt đỏ bừng, giậm chân muốn lao vào đánh nhau.
Thật coi ba và anh trai của Tiểu Mẫn là vật trang trí chắc? Bà ta mà dám cào, bọn họ liền dám đánh!
"Ba mẹ, xem nhà Tiểu Mẫn đều là người gì kìa? Lúc trước con đã nói không thể cưới loại người này, ba mẹ không tin, bây giờ bị người ta chỉ vào mặt mắng, ba mẹ có hối hận không khi không nghe con?"
Tôn Khinh: Con chị này, không những ngu còn có chút trà xanh nữa!
Lưu Điền giận dữ hét: "Ngươi câm miệng cho ta!"
Con chị đắc ý, một mặt phách lối nhìn mẹ Tiểu Mẫn khiêu khích.
"Có nghe thấy không, bảo cô câm cái miệng thối lại!"
Lưu Điền vỗ đùi, mặt già nhăn nhúm, chỉ vào con gái: "Ta đang nói ngươi đấy!"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận