Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1248: Mụ, Lan Hoa nhà đắp tân phòng lạp? (length: 4138)

Tống Thanh không dám cãi, vội vàng xua tay.
Tôn Khinh nhớ đến trước kia có bà lão từng giới thiệu con gái cho mình, vừa định lên tiếng thì Tống Thanh đã chạy mất dạng.
"Chạy cái gì? Nói chuyện với ta mấy câu, ta có ăn thịt ngươi à?"
Nàng vừa dứt lời, Tống Tư Mẫn đã hừ lạnh vẻ không vui.
"Thôi, ta đi ra ngoài dạo một lát!" Tống Tư Mẫn nói rồi nhanh chân đứng lên đi về phía Tôn Hữu Tài.
Tôn Khinh: Ta biết ngay mà!
"Tiểu Tôn đại phu lại đến rồi..." Bà lão ngồi ở phía trước bàn thấy Tôn Khinh thì mắt sáng rỡ.
Tôn Khinh chỉ liếc qua liền biết ngay là một người đang lo lắng chuyện chồng con cho con gái.
"Đại nương, vừa nãy Tống Thanh đến làm gì thế?"
Bà lão lập tức đứng phắt dậy: "Tống Thanh nào? Để ta mau nhìn xem..."
Tôn Khinh không ngừng giật giật khóe miệng rồi gõ lên mặt bàn: "Trời ạ, bà ấy mà mạnh tay thêm chút nữa, chắc cái bàn của mình cũng bị lật mất!"
...
Đến tối về nhà, Tôn Khinh không làm gì khác mà gọi điện thoại cho Giang Hoài ngay!
"Lão công, ta nhớ ngươi quá à~" Tôn Khinh làm nũng kéo dài giọng, đến khi nghe được bên kia điện thoại khẽ ừ một tiếng mới thôi không chu mỏ lên nữa.
"Anh đang làm gì đấy? Về nhà chưa? Một mình hay là có ai khác? Nói mau ~" Nàng muốn kiểm tra vị trí của anh!
Giang Hoài buồn cười nói: "Lại đoán mò cái gì vậy?"
Tôn Khinh lập tức không chịu: "Anh phối hợp diễn với em một chút không được sao?"
Giang Hoài lập tức đầu hàng, chiều theo yêu cầu của bà xã mà diễn.
"Ở nhà, chỉ có một mình anh!"
Tôn Khinh lại không đồng ý: "Anh nói thế, làm sao mà em diễn tiếp được hả?"
Giang Hoài ánh mắt lóe lên, cười hỏi: "Vậy em nói phải nói thế nào, dạy anh đi, anh không biết mà ~"
Tôn Khinh: Giả vờ, anh cứ giả vờ đi~ "Anh cứ nói là đang ở ngoài, sắp về đến nhà, đang hát hò với người khác, ở chỗ mua bán nói chuyện..."
Còn chưa đợi Tôn Khinh nói hết câu, Giang Hoài đã nhanh nhảu giành lời.
"Những lời này đâu phải anh nói, là em nói mà."
Tôn Khinh: Có thể chơi vui vẻ được không vậy?
Thật là tức mà!
"Anh không thể giả bộ là anh nói sao?" Tôn Khinh cố ý dẫn dụ.
Giang Hoài ngữ khí ngay ngắn, tốc độ nói nhanh: "Không thể."
Có lẽ cảm thấy mình trả lời quá cứng nhắc, Giang Hoài dừng một chút rồi vội vàng chữa: "Anh không có giả vờ!"
Tôn Khinh: Còn bảo không biết, chẳng phải anh giả vờ tốt đó sao?
"Lão công, em tin anh!" Không muốn đấu võ mồm, chơi tình cảm thì nàng cũng có thể!
Giang Hoài: Có chút không biết nói gì nữa rồi.
Tôn Khinh trực tiếp dùng giọng ngọt ngào hát: "Lão công nha lão công nha, anh kiếm tiền cho ai tiêu nha~~"
Giang Hoài: Thôi thì mình nghe vậy!
...
Bên kia điện thoại đang hát thì im bặt.
Giang Hoài khẽ gọi một tiếng, không có ai đáp. Cũng không nghe thấy tiếng bước chân.
Đây là ngủ rồi sao?
Xem như là ngủ đi~ Sao cảm giác dỗ Tôn Khinh ngủ còn khó hơn dỗ Giang Lai Lai bé nhỏ ngủ nữa chứ?
Nhẹ nhàng cúp máy, Giang Hoài tiếp tục xem "tiểu kinh hỉ" mà Tôn Khinh để lại!
Sau khi tiễn Giang Hải bọn họ xong thì hai vợ chồng mới xuất phát.
Tôn Khinh trực tiếp chở cả hai vợ chồng về thôn.
Lại đến mùa thu hoạch mỗi năm một lần, nhiều gia đình đã bắt đầu thu hoạch rồi.
Gần đến cổng nhà, Tôn Khinh liếc mắt nhìn nhà Lan Hoa một cái, thuận miệng hỏi một câu: "Mẹ, nhà Lan Hoa xây nhà mới rồi hả"?
Vợ chồng Tôn Hữu Tài ban đầu còn không để ý, nghe Tôn Khinh nói vậy thì đồng loạt quay đầu lại.
"Ôi chao, thật kìa, khi nào vậy, nhà mới xây cũng gần giống nhà mình rồi đấy." Nhà họ có một lớp xi măng trát bên ngoài tường nhà, trên nóc tường cũng dùng xi măng trám các khe hở, còn nhà Lan Hoa thì tường gạch và các khe hở đều không có xi măng!
Vậy cũng tốt lắm rồi, nhà bọn họ là nhà đầu tiên xây nhà mới ở trong thôn, giờ nhà Lan Hoa là nhà thứ hai!
- Mười chương kết thúc, ngày mai tiếp tục!
Xin nguyệt phiếu, phiếu đề cử! Yêu mọi người ~ (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận