Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1419: Lần sau nhưng không cho này dạng! (length: 4070)

Giang Hoài cúi đầu nhìn lướt qua vạt áo trước ngực, dính một chút nước canh màu tím, rơi trên quần áo hắn hơn phân nửa rồi.
Ai ~ Chẳng còn cách nào, tiểu khuê nữ của mình, sao cũng phải cưng chiều!
Tôn Khinh cùng Vương Yến nói xong chuyện trong nhà máy, liền bắt đầu nói chuyện của Vương Song.
Mới nói được hai câu, đã nhìn thấy dáng vẻ bẩn thỉu kia rồi.
"Lai Lai, nhìn kỹ này, há miệng ra, đừng đút vào mũi, cũng đừng đút lên mặt đó nha~"
Giang Lai Lai không thèm quay đầu lại, giọng trẻ con nhỏ xíu trả lời qua loa: "Con đang bận a, không có rảnh nói chuyện với mẹ đâu ~"
Tôn Khinh: Hết biết nói gì luôn ~! Vương Yến thì mặt đầy ngưỡng mộ, cả nhà này tốt thật đó ~!
Tôn Khinh: "Hai nhà anh trai con, không cho chị con ở nhờ. Chị con thì lại không đi được, người lại không có tiền, liền quay về ở cùng Trương Trường Toàn trong căn nhà cũ ở thôn."
Vương Yến nhíu mày nhìn Tôn Khinh: "Cái căn nhà nát ở thôn Đông kia sao?"
Tôn Khinh gật đầu: "Chắc là vậy, dù sao nhà thì sắp sập rồi. Trương Kiến Thiết không đoái hoài gì đến."
Vương Yến ánh mắt đăm chiêu nói: "Chắc là bà ta đã đem hết tiền cất ở bên ngoài rồi, không cho Trương Kiến Thiết quay về."
Tôn Khinh tiếp lời nàng nói tiếp: "Bà ta là người mà ai cũng không xem vào đâu, nếu có thể chạy, chắc đã sớm chạy rồi!"
Vương Yến gật đầu: "Người có chủ kiến như bà ta, chắc chắn còn có con đường khác."
Tôn Khinh vẫn muốn nhắc nhở Vương Yến một chút: "Con cũng đừng để người nhà bên con biết chuyện này, bọn họ lần này xuống tay với Vương Song có thể nói là rất hung ác đó."
Vương Yến gật đầu: "Con còn chẳng thèm nhìn mặt bọn họ nữa."
Tôn Khinh nghe thấy Vương Yến nói như vậy, có chút yên tâm, lại hỏi thăm một chút chuyến này cô trở về, chuyện con cái thì thế nào.
Vương Yến: "Đã thuê người trông trẻ rồi, không có việc gì đâu, mai con sẽ về lại."
Tôn Khinh hiểu ý, liền lập tức chuyển chủ đề.
"Cô có muốn gặp Vương Song một chút không? Để ta sắp xếp cho cô?"
Vương Yến nghĩ ngợi rồi lắc đầu nói: "Không cần làm phiền dì đâu, con tự đi là được."
Tôn Khinh gật đầu, tiếp tục trở lại chuyện làm ăn.
. . .
Giang Hoài bị tiểu bằng hữu Giang Lai Lai phun nước canh vào ngực áo, lúc cởi ra không dễ gì làm.
Vốn định nhờ Tôn Khinh giữ hộ vạt áo để mình từ từ cởi, ai ngờ Tôn Khinh trực tiếp rút kéo ra, xoẹt xoẹt mấy nhát.
Trực tiếp cắt cái áo thành từng mảnh vụn luôn.
Tôn Khinh lông mày cũng không hề nhíu lại, đem áo vứt vào góc, sau đó đứng trước mặt Giang Hoài, lấy ra một bộ quần áo mới, chỗ tay áo thì đều đã được cắt dọc ra ở giữa rồi.
Khiến Giang Hoài nhíu mày luôn.
Không phải xót của, là sợ Tôn Khinh cắt trúng tay thôi.
"Chậm thôi, coi chừng cắt vào tay đó!" Giang Hoài mặt mày lo lắng nói.
Tôn Khinh trong lòng đang tính toán thời gian, không vui nhìn Giang Hoài một cái, nhanh tay múc nước, trước tiên lau sạch đồ ăn canh mà Giang Lai Lai làm dính lên người hắn.
Xử lý xong rồi, mới hỏi Giang Hoài: "Có đau không?"
Kỳ lạ là, lúc Tôn Khinh chưa nhắc, thì một chút cảm giác cũng không có.
Vừa nhắc thì thấy đau ê ẩm, còn có chút nhức nhối.
"Có chút xíu."
Tôn Khinh lập tức nhíu mày: "Chắc là do thuốc đó, sức thuốc mạnh quá. Tí nữa đau chịu không được thì anh nói em, chúng ta lại uống thêm một viên." Tôn Khinh vừa nói, vừa nhanh tay sắp thuốc thành một hàng.
Giang Hoài muốn kéo Tôn Khinh nghỉ ngơi một chút, vừa duỗi tay, tay đã bị Tôn Khinh giữ lại.
Tôn Khinh xụ mặt, bĩu môi, mặt đầy vẻ không vui nói: "Sao mà không cẩn thận như vậy chứ."
Nói xong lại nói thêm một câu: "Lần sau không được như thế nữa!"
Đều tại cô, chỉ lo mỗi xử lý chỗ ẩn họa, không nghĩ đến bên ngoài cũng có.
Giang Hoài cúi đầu nhìn Tôn Khinh, cô không nói lời nào, chắc chắn là đang cân nhắc chuyện gì rồi.
Chắc chắn là chuyện của anh ấy!
Giang Hoài đặt ngón tay lên giữa lông mày Tôn Khinh, nhẹ nhàng ấn vài cái.
"Đừng có nhíu mày, sẽ có nếp nhăn đấy."
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận