Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1476: Này hai vợ chồng, càng lúc càng giống lạp! (length: 3966)

Tôn Khinh vốn không sợ kiểu này, trực tiếp giơ chân lên đạp tới.
"Cút đi, có thời gian ở đây chặn đường chúng ta, chi bằng nhanh lên tìm người khác mượn tiền, hoặc là đi tìm đại phu khác!"
Người thanh niên kia bị Tôn Khinh đạp một cú rõ đau, vội vàng tránh sang một bên.
Bọn họ còn chưa kịp bước chân vào cửa thì "phù" một tiếng.
Tôn Khinh quay đầu nhìn lại, người thanh niên kia đang quỳ thẳng tắp xuống.
"Tống đại phu, cầu xin người đại phát thiện tâm, cứu mẹ tôi với, chỉ cần người cứu được bà ấy, sau này tôi xin làm trâu làm ngựa, sai khiến gì cũng được."
Chưa đợi Tống Tư Mẫn lên tiếng, Tôn Khinh đã quay phắt lại đáp trả:
"Sư phụ ta chỉ là một thầy tr·u·ng y, không biết cách rửa ruột cho b·ệ·n·h nhân đâu. Anh mù hay sao mà cầu nhầm người rồi. Có giỏi thì vác hai ông bà già ra, q·uỳ trước cửa b·ệ·n·h viện mà xin người ta rửa ruột cho!"
Đừng thấy miếu nhỏ mà dễ bắt nạt. Họ cũng có miệng để nói đấy.
Mấy người hàng xóm cũng thấy không đành lòng:
"Lão Nhị, cậu chặn đại phu làm gì, người ta chịu đến đã là tốt lắm rồi. Mau gọi người vác bố mẹ cậu đến b·ệ·n·h viện đi."
"Đúng đó đúng đó, đừng làm khó dễ Tống đại phu, người ta là tr·u·ng y, đâu có làm mấy cái việc của tây y được!"
"Đúng đó đúng đó..."
Người thanh niên bị gọi là Lão Nhị, mặt mày ủ rũ đáp: "Nhà chúng tôi không có tiền."
Hàng xóm nghe không lọt tai:
"Không phải hai anh em cậu đều đi làm k·i·ế·m tiền cả sao? Tiền đâu?"
Lão Nhị lập tức ủ rũ nói: "Tiền làm ruộng và cả tiền trợ cấp đều bị t·r·ộ·m mất rồi."
Tôn Khinh thấy mà cũng nhức đầu thay cho cái gã Lão Nhị này.
Quả nhiên là cô đoán không sai.
"Sư phụ, chúng ta về thôi!"
Sắc mặt Tống Tư Mẫn còn khó coi hơn lúc đầu bị người ta chặn lại, lặng lẽ gật đầu đi ra ngoài.
Đến khi trở lại tiệm t·h·u·ố·c thì trời đã tối.
Tôn Khinh mới rảnh hỏi Giang Anh: "Không phải nói Tống Thanh ở cửa hàng sao? Người đâu?"
Giang Anh giật mình đáp: "Hắn đi mua đồ ăn rồi."
Tôn Khinh nhíu mày, thầm nghĩ bụng, đi mua đồ ăn mà lâu thế cơ à.
Không cần phải gọi về đâu, dù sao về thì cũng chỉ có mấy người bọn họ, Tôn Khinh định bụng ăn cơm ở tiệm t·h·u·ố·c rồi mới về.
Đại lão cũng gật đầu, ôm đứa bé, "cô" một tiếng vào tai Giang Lai Lai, rồi đặt đứa nhỏ xuống đất.
Giang Lai Lai vừa đặt chân xuống đất, liền lao thẳng về phía Tống Tư Mẫn.
"Ông ơi, cháu muốn xem tivi!"
Tống Tư Mẫn bị đứa nhỏ xông vào người, liền bị đánh tan sự khó chịu. Vừa đứng dậy, một chiếc xe van dừng lại trước cửa.
Tống Thanh nhanh nhẹn nhảy xuống, tay xách nách mang đủ thứ đồ đạc.
Tôn Khinh trong lòng mừng thầm: Chẳng phải đây là ngày đầu con rể mới đến nhà bố vợ sao?
Bộ dạng xách đồ như không cần tiền, đúng là người hiểu chuyện ~ Tôn Khinh cười hì hì ghé vào tai Giang Hoài nói nhỏ: "Có giống lão cô gia đến cửa không?"
Giang Hoài nghe xong, liền nhíu mày nhìn cô.
Cô nàng này đang ám chỉ ai vậy?
Tôn Khinh đâu rảnh quản đại lão đang nghĩ gì, trực tiếp chạy tới trêu Tống Thanh.
"Đến trưa mai sang nhà ta thì đừng có mang nhiều đồ thế nhé ~ Ta đâu phải người ngoài ~" Nói xong còn cười phá lên đầy khoa trương.
Tống Thanh vội cầu cứu Giang Hoài, nhưng người kia cứ như không thấy gì, lặng lẽ quay mặt đi chỗ khác.
Tống Thanh: Hai vợ chồng này, càng ngày càng giống nhau rồi!
Giang ca học theo chị dâu, càng ngày càng không đứng đắn ra gì!
Đến lúc ăn cơm, Tôn Khinh và Giang Anh ngầm ăn ý không nhắc đến chuyện lúc chiều, đến khi về nhà, Tôn Khinh mới lầm bầm kể lại với Giang Hoài.
"Chính là cái nhà mà hôm qua em kể đó, hai chị dâu đều bỏ chạy rồi!"
Giang Hoài cau mày nói: "Mùi dầu diesel nồng nặc như thế, bọn họ không ngửi thấy à?"
( hết chương ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận