Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1149: Ngẫu không tin, ngươi lừa gạt ta! (length: 4705)

Lúc đầu Trương Kiện còn không hiểu ý của Giang Hải bọn họ, chờ bị Trương Khang kéo đi xem thử cái bậc thang xoay tròn bán tự động bằng tay mà Giang Hải đưa cho hắn thì trực tiếp ngây người.
Giang Hải vừa thao tác cho Trương Khang xem vừa nói: "Vật liệu đều là lấy từ phế liệu của tỷ Khinh Khinh về, ta định biến thành tự động hoàn toàn, chỉ thiếu chút linh kiện thôi, chờ ta tìm được linh kiện rồi đưa cho ngươi một cái!"
Trương Kiện không kìm được trợn mắt: Hắn nói cái thứ này là hắn làm?
Giang Hải lại lật ra một đống đồ lặt vặt nhỏ từ trong túi, ngay trước mặt Trương Khang và Trương Kiện bắt đầu lắp ráp nhanh nhẹn.
"Cái này cũng là cho ngươi, nghe tỷ Khinh Khinh nói đồ đó gọi cảm biến. Dù sao cũng có thể cảm ứng, ngươi đặt tay vào chỗ này thì đồ sẽ rơi ra, chúng ta đặt cái này vào chỗ để giấy vệ sinh, ngươi mang về rồi lắp vào nhà vệ sinh nhà các ngươi nhé~"
Trương Khang như nhặt được bảo, Giang Hải đưa một cái là cậu ôm chặt lấy không buông. Không ôm nổi thì nhét thẳng vào tay anh trai.
"Anh, lát về nhớ mang về thả phòng em nhé, em sợ lát đi quên!" Trương Khang vừa xem vừa nói.
Trương Kiện ngơ ngác nhìn thứ trong tay: Đây chính là kỹ thuật trong truyền thuyết sao?
Hai năm chưa đến mà huyện nhỏ đã phát triển đến mức này rồi à?
Nếu Tôn Khinh ở đây thì tuyệt đối sẽ nói một câu, thằng hề chính là mày đó!
Thật đáng tiếc, Tôn Khinh còn đang ngủ, hôm qua đã kích thích đại lão hung dữ, người đàn ông hơn ba mươi tuổi mà như mãnh hổ!
Giang Hoài đi thì tiện đường ôm theo bé Giang Lai Lai.
Trong sân có một con mèo trắng lớn không biết từ nhà ai chạy đến, đứa bé đang hăng hái ném thịt cho mèo trắng.
Trong sân thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu xót ruột của Vương Thiết Lan.
"Lai Lai à, bà ngoại bốn năm mươi tuổi mới bắt đầu được ăn thịt, đừng cho mèo ăn chứ, đau lòng chết bà ngoại!"
"Con mèo này hôm nay coi như là ăn Tết rồi..."
Khi Tôn Khinh tỉnh lại thì Tiết Linh vừa đến, đang cùng vợ chồng Tôn Hữu Tài dỗ Lai Lai ở trong sân.
Bé Giang Lai Lai thấy mèo chạy thì không chịu, oa oa khóc đòi tìm miu miu!
"Để dì Mai bế một con mèo con tới cho con nha, Lai Lai đừng khóc mà, đau lòng chết dì!" Tiếng dỗ của Tiết Linh nghe như tan nát cõi lòng.
Tôn Khinh nghiến răng nghiến lợi đứng dậy mặc quần áo, tên đại lão này chắc tám đời chưa được ăn thịt quá!
Xương cốt của nàng bị hắn gặm sạch sành sanh!
Khi nàng ra ngoài thì bé Giang Lai Lai đang dựa vào người Tiết Linh không chịu xuống, ai bế cũng không được!
Sau khi hiểu ra nguyên nhân, Tôn Khinh trực tiếp khó chịu nói một câu: "Cho cô đấy, ôm về nhà đi thôi!"
Tiết Linh lập tức bật cười: "Cô nói thật đấy, tôi có thể ôm đi thật đấy à?" Cô vừa ôm Lai Lai lùi về sau vừa trêu Tôn Khinh.
Người sau khoát tay hờ hững: "Đi nhanh lên, bảo đảm chưa tới một ngày là cô phải trả lại cho tôi ngay!"
Tiết Linh cười nói: "Tôi không tin!" Ôm Giang Lai Lai như ôm bảo bối không buông tay!
Tôn Khinh đáp lại cô bằng vẻ mặt nửa cười nửa không, quay đầu dặn dò vợ chồng Tôn Hữu Tài.
"Mẹ, hai người đừng có đi bế nó, xem Tiết Linh lát nữa phải làm sao."
Tiết Linh không chịu thua ngay lập tức bị Tôn Khinh kích thích: "Hừ, chả phải một đứa trẻ hơn một tuổi thôi sao? Cô nói như thể nó là cái gì không bằng ấy!"
Tôn Khinh trong lòng thầm nở nụ cười thật tươi.
...
"Dì ơi, miu miu, con muốn miu miu~"
Lúc đầu Tiết Linh còn dỗ dành như bảo bối: "Ngày mai, ngày mai dì sẽ bế miu miu đến cho con!"
Bé Giang Lai Lai ngay lập tức biến thành con sâu khó chiều: "Con không tin, dì lừa con!"
Tiết Linh trợn tròn mắt: Câu này là thế nào?
Bé Giang Lai Lai trực tiếp đặt câu hỏi vào lòng người: "Dì khi dễ con là em bé, định lừa con~"
"Con không phải em bé ba tuổi, không dễ bị lừa đâu!"
"Trong miệng người lớn các người, chẳng có câu nào là thật hết! Con không tin các người!"
Tiết Linh tròng mắt đã muốn trợn ngược!
Thế quái nào mà đứa trẻ con thế này lại nói ra những lời đó?
- Mười chương lại tới nữa rồi! Tuyệt đối không làm các tiểu khả ái thất vọng, tuyệt đối để bảo bối xem thoải mái!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận