Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 80: Thiểu năng nhi đồng phiền não nhiều! (length: 4127)

Đứa trẻ con đâu có hiểu ý đồ xấu của người lớn, còn tưởng thật bị khen, mặt nhỏ đều vui mừng đỏ bừng.
Tôn Khinh mặt không đổi sắc, nói tiếp: "Lát nữa viết xong, nhặt một viên tròn nhất, to nhất, tốt nhất, đếm xem có bao nhiêu cái. Có bao nhiêu cái, tỷ tỷ liền cho ngươi nấu bấy nhiêu cái trứng gà lớn để ăn, được không?"
Mắt Tôn tiểu đệ kích động đến nỗi nhanh muốn biến thành mắt hình ngôi sao, vừa định nói chuyện, liền bị Giang Hải tay nhanh mắt lẹ che miệng lại.
"Tiểu đệ, ta thì không ăn, tỷ tỷ ngươi là đang chê cười ngươi đó!"
Tôn tiểu đệ ngây thơ nháy nháy mắt, sao lại như vậy? Tỷ tỷ hôm nay cũng không có mắng hắn, thật tốt.
Hắn thích nhất tỷ tỷ như vậy.
Tôn Khinh mỉm cười nhìn Giang Hải, tầm mắt lướt qua hắn, rơi xuống sách bài tập.
"Chậc chậc chậc, gạch chéo to như vậy, ta đứng cách mấy mét cũng có thể thấy. Với trình độ này của ngươi, còn có thể hiểu được ý trong lời ta nói, cũng lạ!"
Giang Hải trong nháy mắt thẹn quá hóa giận, không chút nghĩ ngợi nói: "Chính ngươi còn không biết xấu hổ mà nói ta, ngươi có biết đề của trường nhất trung bọn ta khó cỡ nào không?"
Tôn Khinh khinh thường cười nhạo: "Học sinh kém thường đều nói như vậy!"
Giang Hải thực sự muốn bị tức chết.
Tôn Khinh sợ hắn không tức chết được, cúi đầu nhìn Tôn tiểu đệ: "Tiểu đệ, ngươi còn chưa cảm ơn tỷ tỷ cho trứng gà luộc ăn à?"
Tôn tiểu đệ không nói hai lời, giòn tan nói cảm ơn.
"Cảm ơn tỷ tỷ!"
Tôn Khinh cười, một mặt khiêu khích nhìn Giang Hoài: "Trẻ con thiểu năng thì lắm phiền não!"
Giang Hải mà nghe không hiểu thì đúng là đồ ngốc, vừa định cãi lại, liền nghe thấy Tôn Khinh nói: "Ba ngươi hình như về rồi."
Vừa nãy còn dựng ngược lông nhím Giang Tiểu Hải, trong nháy mắt thành ngoan ngoãn.
Tôn Khinh khí định thần nhàn đi tới cửa, giống như là nhớ ra điều gì đó, lại lùi về hai bước.
"Chậc chậc chậc, ta nói vậy mà ngươi cũng tin." Nói xong lập tức nhanh chân bước đi.
Giang Hải tức đến độ kia, vừa đuổi ra đến cửa, liền thấy bóng dáng quen thuộc, trong nháy mắt liền như chuột thấy mèo vậy, vèo một cái chạy vào nhà, nhanh như chớp đóng cửa.
Tôn Khinh, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!
Phẫn nộ thành bá vương long Giang Tiểu Hải khi nhìn thấy Tôn tiểu đệ bên cạnh đang sợ hãi nhìn, cho dù tức đến nghiến răng nghiến lợi, mặt mày cũng hóa thành gió xuân, thổi tan bốn mùa.
"Lại đây, tiểu đệ, ta giảng cho ngươi một chút, chúng ta viết là aoe a, không phải số không lớn, cũng không phải trứng gà lớn, hiểu ~~~"
. . .
Tôn Khinh thấy Giang Hoài vào cửa, vội cười chạy tới.
"Lão công, có chuyện nè ~"
Giang Hoài vừa thấy Tôn Khinh như vậy, theo bản năng không muốn để người khác nghe thấy nàng nói chuyện, vội kéo người hướng vào hẻm nhỏ.
"Chuyện gì?"
Tôn Khinh chớp chớp đôi mắt to vô tội, hỏi: "Buổi trưa nhà ta có nuôi cơm không?"
Giang Hoài: "Không cần để ý đến, mỗi ngày tiền công nhiều thêm năm hào, bảo bọn họ ra phố ăn."
Tôn Khinh nghe xong không cần lo đến cơm, lập tức cười nở hoa. Tâm tư nhỏ lại bắt đầu sủi tăm cô lỗ cô lỗ.
"Lão công, làm xong việc thì cho bao nhiêu tiền công vậy?"
Giang Hoài không cần suy nghĩ nói: "Cái này ngươi không cần để ý đến, ta trả cho bọn họ."
Tôn Khinh hai mắt phát sáng: Chỉ chờ ngươi nói vậy thôi! Cho dù đòi tiền ta cũng sẽ không cho!
"Được rồi, lão công, nhà có ngươi thật tốt!" Tôn Khinh nói xong liền muốn dựa đầu vào vai anh.
Giang Hoài tay nhanh mắt lẹ vội đỡ lại: "Khụ khụ, bên ngoài nhiều người, để ý một chút."
Tôn Khinh giây lập tức đứng thẳng như cột điện: "Lão công, anh trông nhà, em đi tiệm may một chuyến."
Giang Hoài nghe là đi tiệm may, nhịn không được nhiều lời mấy câu: "Đừng tiết kiệm tiền, mua thêm chút vải!"
Tôn Khinh tự động dịch thành làm cho nàng may thêm mấy bộ quần áo đẹp, trong lòng nháy mắt cảm động hết cả hồn vía.
Hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài: Lão công như này, lại cho lão nương thêm một xấp!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận