Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 388: Viết giấy cam đoan! (length: 4295)

Tôn Khinh dùng chính mình phương thức an ủi: "Khôi hài, gả chồng lại không là bán cho nhà nàng? Ngươi ba mẹ nuôi ngươi nhiều năm như vậy, là để người ta bắt nạt không công sao?"
Mấy ngày nay vẫn luôn có người khuyên Tiểu Mẫn, phải gõ Lưu Binh một trận, rồi theo hắn về nhà. Kể cả người trong nhà, đôi khi cũng nói vậy.
Tiểu Mẫn thỉnh thoảng cũng dao động, ngay lúc nãy đánh người, nàng trong lòng vẫn còn nghĩ, nếu Lưu Binh có thể đảm bảo sau này làm ăn tốt nuôi con, nàng cũng sẽ cho mình một đường lui.
Hiện tại thì sao?
Lưu Binh căn bản không phải là loại người đó, đến lúc này rồi mà vẫn không có thái độ gì, không, phải nói, giống như Tôn Khinh nói, hắn căn bản không cảm thấy mình sai.
Còn như thằng choai choai, hễ có chuyện là gọi bố mẹ.
Nàng cần là người đàn ông che chở cho nàng, chứ không phải một kẻ vô lại chưa cai sữa!
Tiết Linh lấy giấy bút ra, Tôn Khinh cũng không khách khí, xoạt xoạt mấy bút viết xong, đưa cho Tiểu Mẫn.
"Tiểu Mẫn, ngươi xem viết như vầy được không?" Tôn Khinh để Tiểu Mẫn tự chọn.
Tiểu Mẫn nhìn từng chữ trên giấy: Ta Lưu Binh, sau này mỗi tháng cho đứa con chung của ta và Tôn Mẫn 30 đồng tiền nuôi dưỡng phí, nếu tháng nào không đủ, sẽ lấy lương thực và đồ khác bù vào.
Đây là?
Tim Tiểu Mẫn đập loạn cả lên.
Tiết Linh cũng nghển cổ xem, tim đập còn nhanh hơn Tiểu Mẫn.
30 đồng, sao có thể, nhà họ Lưu chắc chắn không cho!
Tôn Khinh khẽ mỉm cười: "Bắt hắn ký tên ấn dấu tay vào!"
Tiểu Mẫn có chút không dám qua đó.
Lúc này mới thấy có một người chị dâu ngầu thật là lợi hại.
Tiểu Liên cầm giấy đến, đưa thẳng vào mũi Lưu Binh, nhét bút vào tay hắn.
"Viết cho cẩn thận, nếu không ta đánh ngươi!"
Lưu Binh đang kêu ca đau đớn, tranh thủ liếc qua giấy một cái, nghĩ bụng, không phải là muốn bán đứng mình chứ?
"Cái quái gì thế này, ta không ký, người đâu, ở đây muốn đánh chết người rồi...."
Ánh mắt Tôn Khinh chợt lóe, dò hỏi: "Trên đó viết, mỗi tháng ngươi cho Tiểu Mẫn hai đồng, Tiểu Mẫn sẽ về với ngươi!"
Lưu Binh vừa nghe Tôn Khinh nói vậy, cái rụp một cái, ngồi dậy ngay. Vết máu do cành táo quất vào người cũng không thấy đau nữa.
"Thật sao?" Mặt Lưu Binh lộ vẻ vui mừng.
Tiết Linh, Tiểu Mẫn và Tiểu Liên đều ngơ ngác nhìn Tôn Khinh, rõ ràng giấy viết không phải vậy mà?
Ánh mắt Tiết Linh chợt lóe, hình như đã hiểu ra điều gì, rồi nhìn Lưu Binh, như nhìn chó chết, hận không thể nhanh chóng đào hố chôn luôn!
"Thật mà thật, không tin ngươi hỏi Tiểu Mẫn xem?" Tôn Khinh liếc mắt ra hiệu với Tiểu Mẫn.
Tiểu Mẫn trừng mắt nhìn Tôn Khinh, miễn cưỡng gật đầu.
Lưu Binh mừng rỡ, nghiêm túc cầm bút ký tên vào giấy.
Tôn Khinh không quên nhắc: "Còn phải ấn dấu tay nữa."
Tiểu Liên bối rối: "Không có mực thì làm sao bây giờ?"
Tôn Khinh khẽ mỉm cười, chỉ vào vết máu trên người Lưu Binh: "Dùng máu!"
Tiểu Liên vội vàng nắm tay Lưu Binh ấn lên giấy, ấn xong cũng không quan tâm Lưu Binh lảm nhảm cái gì, liền cướp lấy giấy bút.
Lưu Binh nhe răng trợn mắt đứng lên, hét vào mặt Tiểu Mẫn.
"Tiểu Mẫn, mau lên, cô xem cô đánh ta thế kia, ta là đối tượng của cô đấy, cô thật xuống tay quá ác!" Lưu Binh làm bộ đại gia kêu Tiểu Mẫn.
Tiểu Mẫn lập tức sụp đổ, rít lên xông đến chỗ Lưu Binh, mười đầu ngón tay cào lên mặt hắn!
"Ta đánh chết cái thằng lừa đảo này, cả nhà ngươi đều là lừa đảo, ngươi chết không yên lành...."
Tôn Khinh nhanh chóng kéo Tiểu Liên qua một bên, vừa xem kịch hay vừa dặn dò: "Cầm tờ giấy này, sau này nhà lão Lưu cũng không dám đến tìm các ngươi gây sự nữa."
Tiết Linh mặt mày ảm đạm, lạnh lùng nhìn Lưu Binh bị đuổi đánh.
Ngược lại, Vương Thiết Lan chạy về đầu tiên mặt mày khó hiểu: "Khinh Nhi, không phải bảo cho tiền rồi sẽ về sao? Sao lại đánh nhau?"
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận