Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 527: Nằm ngửa bá bá! (length: 4141)

Đến bệnh viện rồi, dứt khoát hai vợ chồng Tôn Hữu Tài cùng nhau kiểm tra toàn bộ.
Tôn Hữu Tài nghe xong cũng muốn cho hắn kiểm tra, ngay lúc đó liền không chịu.
"Ta không sao cả, tiêu tốn tiền oan uổng làm gì!"
Tôn Khinh trừng mắt liếc hắn một cái, dọa hắn: "Nhiều người là trước mặt nói không sao cả, đằng sau chết ở nhà, ngươi ngoan ngoãn một chút, cũng đừng làm ta thêm phiền!"
Tôn Hữu Tài liền sợ làm con gái thêm phiền, nghe xong nàng nói vậy, thành thành thật thật, bảo gì làm nấy!
Cũng đúng dịp, vậy mà lại đụng phải người quen ở bệnh viện.
"Linh Nhi, sao ngươi lại ở bệnh viện vậy?" Lúc giao tiền, Tôn Khinh liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tiết Linh đang xếp hàng giao tiền.
Tiết Linh thấy Tôn Khinh đến, cũng khẩn trương hỏi nàng: "Sao ngươi lại tới đây?"
Nhắc đến là tức, Tôn Khinh tức giận kể lại sự tình của hai vợ chồng Tôn Hữu Tài cộng thêm Từ Hòe Hoa.
Tiết Linh nhìn xung quanh, cười trộm nói: "Ta còn đỡ hơn ngươi, bà cụ nhà ta với Trương Khang y như rằng, không quen khí hậu, chắc ở đây không quá hai ngày đâu."
Chẳng trách Tiết Linh cười trộm, thực sự là bà cụ ở đây lắm bệnh quá, nàng hận không thể bà cụ đi nhanh lên đâu!
Tôn Khinh hiểu ý gật đầu: "Lại cố thêm mấy ngày, ngươi sẽ thoát khỏi thôi."
Ánh mắt Tiết Linh sáng lên gật đầu, nghĩ đến chuyện của Từ Hòe Hoa, định dặn dò một câu.
Nghĩ một chút, với cái miệng của Tôn Khinh kia, nàng lo chuyện người khác làm gì, còn không bằng lo cho bản thân mình đâu!
"Hai ngày nữa ta đi thăm mẹ ngươi, hay là cho ba mẹ ngươi đi xe ba gác đi!" Tiết Linh vừa nghĩ tới tốc độ xe của Tôn Khinh, lại vừa nghĩ tới hai vợ chồng Tôn Hữu Tài, nghĩ bụng, không hổ là người một nhà!
Tôn Khinh trợn mắt: "Ta mà để bọn họ đi xe điện, ta liền là cẩu!"
Câu nói này trực tiếp làm Tiết Linh cười ôm bụng.
"Không nói với ngươi nữa, đến lượt ta rồi!"
Phiến chụp phải buổi chiều mới ra, kết quả kiểm tra sơ bộ chắc là não chấn động.
Hai vợ chồng Tôn Hữu Tài sống quá nửa đời người, lần đầu biết não còn có thể chấn động, mở rộng thêm kiến thức, thành thật nghe bác sĩ mắng một trận, cúi đầu về nhà.
Trên đường về, Tôn Khinh tức giận một câu cũng không nói, cứ kệ bọn họ.
Về đến nhà, trực tiếp sải bước về phòng, không để ý đến ai.
Hai vợ chồng Tôn Hữu Tài thành thật đứng trong sân không nói gì, Giang Hoài liếc hai người một cái, bảo họ vào phòng nghỉ ngơi trước, rồi gọi Giang Hải ra, bảo hắn đi mua cơm.
Sắp xếp xong, mới về phòng.
Tôn Khinh vừa thấy người về, nhanh chóng im hơi lặng tiếng chạy lại.
"Lão công, bọn họ thế nào? Thái độ nhận lỗi thật không thành khẩn à?"
Giang Hoài thấy bộ dạng hứng thú của nàng, không có chút bực dọc nào, ôm lấy nàng rồi bật quạt lên.
"Rất thành khẩn!"
Tôn Khinh bĩu môi, tức giận nói: "Không cho bọn họ chút giáo huấn, bọn họ không biết mình họ gì!"
Giang Hoài nhíu mày nhìn Tôn Khinh, ánh mắt ý vị không rõ!
Tôn Khinh vốn định nói qua chuyện này cho vui, không ngờ đại lão lại khó chơi như vậy.
Dứt khoát đã làm thì làm cho trót, trực tiếp nằm ngửa.
"Lão công, sư nương ngươi không vừa mắt ta, vừa vào cửa liền nói ta."
Giang Hoài im lặng nhìn người nằm ngửa, miệng nhỏ cũng đang bô bô không ngừng.
"Ta cũng không chịu thiệt, cũng cãi lại nàng. Ai bảo nàng nói ta, nhưng là nàng nói ta trước mà!" Ai đó nhẹ nhàng kể tội trôi chảy, nửa chút cũng không thấy mình có chỗ nào không đúng.
Giang Hoài vẫn cứ im lặng nhìn, sâu trong đáy mắt, một mảnh đen kịt.
"Lão công, ngươi có trách ta không?" Tôn Khinh vẻ mặt ủy khuất nhìn người thờ ơ. Trong mắt long lanh, phảng phất Giang Hoài mà thừa nhận thì liền sẽ khóc cho hắn xem ngay lập tức.
Khóe môi Giang Hoài cong lên, cong ngón tay, nhẹ nhàng ra hiệu với ai đó!
- Tám chương kết thúc, ngày mai tiếp tục!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận