Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 203: Tôn Khinh ra tay! (length: 4610)

Giang Hải, ngươi tiểu tử giỏi giang nhỉ ~!
Giang Hoài: "Ngươi coi nhà, ta qua xem một chút." Nói xong bước chân nhanh chóng đi.
Tôn Khinh không yên tâm, nhờ Trương Trân trông Tôn tiểu đệ, cũng theo sát phía sau.
Tôn Khinh đến nơi thì nghe thấy Giang Hải vẫn luôn liên tục xin lỗi Trương tỷ, gật đầu liên tục như gà mổ thóc.
"Cô ơi, thực xin lỗi, là cháu hiểu lầm, cháu thật không có ý gây sự..." Giang Hải vừa xin lỗi, vừa không ngừng giải thích.
Trương tỷ vốn đang chống nạnh mắng mỏ, mắt sắc thấy Tôn Khinh tới, vội vàng thu tay chống nạnh lại.
"Khinh Nhi, ngươi phải quản lý thằng Giang Hải nhà ngươi cho tốt!" Trương tỷ nhanh chóng mách Tôn Khinh.
Tôn Khinh đẩy đám người đi vào, liếc mắt liền thấy mặt mày đen thui, toàn thân như người sống chớ lại gần của Giang Hoài.
Xem ra trận đòn này Giang Hải là không tránh khỏi rồi.
Tôn Khinh nở nụ cười ôn hòa, thân thiết khoác tay Trương tỷ.
"Trương tỷ, tình huống gì vậy, chị nói em nghe thử xem?"
Giang Hải đầu cũng không dám ngẩng lên, Trương tỷ chỉ ngón tay vào, hắn liền vội trốn sau lưng ba ba.
"Cũng không phải chuyện lớn, là thằng Giang Hải nhà chị cố ý đến gây sự. Chị tính sổ, tính chậm một chút thôi mà, hắn còn lôi sách giáo khoa ra bắt chị giải toán làm gì? Nếu chị giải được cái thứ đó thì đã lên bục giảng làm giáo viên rồi, chị còn ở đây làm cái này làm gì?"
Trương tỷ thao thao bất tuyệt một hồi trách mắng, Tôn Khinh cuối cùng cũng hiểu ra.
Ánh mắt lướt nhẹ, mang theo vẻ xem kịch vui nhìn Giang Hải, tiếc rèn sắt không thành thép, mở miệng liền nói: "Giang Hải, Trương tỷ tính sổ đó không phải gọi chậm, mà là gọi cẩn thận. Ngươi nói ai chậm cũng được nhưng không được nói Trương tỷ chậm, có bản lĩnh ngươi đi so với các chủ tiệm tạp hóa khác xem, Trương tỷ không tính sai một khoản nào!"
Giang Hải: Hắn hình như không phải vì vấn đề này mà đến, nhưng giờ không quan trọng nữa!
Tôn Khinh hài lòng nhìn Giang Hải chịu đựng, nhẫn nhục, chịu mắng bộ dạng, tâm tình tốt, miệng nhỏ tiếp tục liến thoắng: "Tính sổ không chỉ xem số lượng, mà còn phải xem chất lượng. Ngươi thì tính nhanh đấy, mà tính sai thì có ích lợi gì, ngươi nói có đúng không Trương tỷ?"
Trương tỷ nghe Tôn Khinh nói vậy, trong lòng lập tức thoải mái.
"Đúng đó, chị dám vỗ ngực đảm bảo, từ lúc mở tiệm đến giờ, chị chưa tính sai một khoản nào!" Đây chính là sức mạnh của Trương tỷ, vỗ ngực, phồng mang, vang trời.
Tôn Khinh quay đầu lườm Giang Hải: "Học được chút ít liền dám chạy đến đắc ý, có bản lĩnh ngươi đi so với người học giỏi hơn ngươi, so với người hơn tuổi ngươi ấy. Không bằng người ta mà đi so với Trương tỷ làm gì, đến lúc Trương tỷ mắng cho khóc thét thì chắc ngươi còn đang mặc quần thủng đít đấy!"
Những người xung quanh lập tức cười ồ lên một trận, Trương tỷ cũng vậy.
Bị Tôn Khinh nói như vậy, cơn giận của nàng cũng tan biến.
Mấy đứa con trai mười lăm mười sáu tuổi mặc dù không ai chê trách, nhưng có thể làm cho người trong nhà tức chết, cứ nổi lên là dám đánh nhau với ai.
Nhà chị gái nàng cũng có một đứa nhỏ không khác Giang Hải là mấy, suốt ngày khiến chị gái nàng tức đến hận không thể cầm gậy đánh chết. Lúc sáu bảy tuổi còn có thể đánh, đến mười lăm mười sáu tuổi, mà còn đánh thì nó sẽ dám cãi lại đấy.
Mấy hôm trước, chị gái nàng còn bị tức đến phát bệnh đấy không biết?
So với con trai của chị gái, thì Giang Hải cũng chỉ là hay khoe khoang việc học với mọi người thôi, còn chưa đến mức khiến người ta muốn cầm gậy đánh chết như vậy!
Trương tỷ đồng cảm nổi lên, cười xua tay: "Thôi, lần sau về nhà dạy dỗ nhiều hơn là được rồi. Chị cũng không thực sự giận!"
Mới nãy còn ồn ào cả lên, vậy mà vì mấy câu nói của Tôn Khinh, đã hóa giải mâu thuẫn một cách kỳ diệu.
Tôn Khinh vội vàng ấn đầu Giang Hải xin lỗi Trương tỷ: "Nhanh xin lỗi Trương dì đi, Trương dì đại nhân đại lượng, lần này tha thứ cho ngươi đấy, lần sau không được như thế nữa đâu. Có bản lĩnh ngươi cầm bài tập đến tìm lão sư của ngươi mà solo ấy!"
Giang Hải: Ta dám sao đặc meo!
Trong lòng nghĩ vậy, miệng thì nhanh chóng thuận theo Tôn Khinh, liên tục xin lỗi Trương tỷ.
Vừa rồi làm ầm ĩ một hồi, hắn nhìn thấy chữ của Trương tỷ, đều là thiếu tay thiếu chân, hoặc là vòng vòng gạch chéo, đoán chừng chỉ mình nàng mới nhìn rõ. Còn viết như gà bới, so với lời phê trên bài tập của hắn, quả thực một trời một vực!
- Hết chương sáu, ngày mai tiếp tục!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận