Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 885: Ngươi hai trò chuyện đĩnh hăng hái a! (length: 4224)

Tôn Khinh: "Vậy nhà lão Trương các ngươi có thể đúng là bảo bối của ngươi. Nhà chúng ta đây này, có cái thằng đàn ông, cứ hễ khi làm việc không vừa ý, về đến nhà là giở thói bực tức với vợ con. Lúc nào làm việc thuận lợi thì ngày ngày mang đồ ngon về nhà, vợ con hắn ngày nào cũng phải nhìn sắc mặt hắn mà sống!"
Tiết Linh trầm mặc hai giây sau, trực tiếp nói: "Lão Trương mà dám đối với ta như cái gã kia thì ta đánh hắn!"
Tôn Khinh lập tức bật cười thành tiếng.
"Linh Nhi à, ngươi đừng nghĩ quẩn chứ, đàn ông nào chẳng mạnh hơn phụ nữ chúng ta!"
Tiết Linh nghe ra giọng điệu châm chọc của Tôn Khinh, liền không phục đáp: "Đánh không lại thì ta nói chuyện với hắn, đợi hắn già yếu, ta rút ống dưỡng khí của hắn!"
Phụt~ Tôn Khinh cười ngặt nghẽo, làm Giang Hoài cũng giật mình.
Giang Hoài vội ôm con chạy tới xem, Tôn Khinh thở dài với hắn, xua xua tay nhỏ.
Đi đi đi, ra một bên trông con đi, chị em ta nói chuyện!
Giang Hoài mặt không đổi sắc ôm con đi.
Tôn Khinh lại cùng Tiết Linh lải nhải nói chuyện hơn nửa tiếng, mới thỏa mãn để điện thoại xuống.
Giang Hoài nhắm mắt nằm trên giường, biết Tôn Khinh tới, cũng không mở mắt, cho đến khi nàng nhào vào lòng hắn, bị hắn ôm trọn vào ngực, lúc này mới mở mắt.
"Nói xong rồi?" Giang Hoài hỏi.
Tôn Khinh tâm trạng rất tốt ừ một tiếng, giống như con chó con, dụi tới dụi lui trên người Giang Hoài.
Hơi thở Giang Hoài lập tức nặng nề, vội nắm chặt tay nàng, không cho nàng loạn động!
"Nói gì thế?"
Tôn Khinh tò mò ngẩng đầu nhìn hắn, hiếm khi thấy hắn tò mò như vậy, lập tức cười tủm tỉm kể lại chuyện mình nghe được từ chỗ Tiết Linh.
"Lão Trương sắp mở cửa hàng vật liệu ở Hạ Thành."
Giang Hoài gật đầu: "Chuyện này ta biết."
Tôn Khinh đảo mắt, lập tức cười tủm tỉm nói: "Ta hỏi Tiết Linh, Trương Quân có cãi nhau với nàng không?"
Trong giọng Giang Hoài có chút buồn cười: "Sau đó ngươi dạy người ta rút ống thở?"
Tôn Khinh: "... "Mẹ nó, nghe thấy rồi còn hỏi?
Muốn gãi ngứa ta hả!
Ai ngờ đại lão không sợ trời không sợ đất, lại sợ bị gãi nhột!
Tôn Khinh gãi hai lần thì lập tức bị phản đòn!
Tôn Khinh nở nụ cười, ánh mắt mang vẻ khiêu khích nhìn thoáng qua người phía sau.
Giang Hoài khẽ thì thầm một câu vào tai Tôn Khinh.
Người sau ngượng ngùng khẽ gật đầu.
"Nhỏ tiếng thôi, đừng làm ồn... "
Nói còn chưa xong thì đã bị chặn miệng!
. . .
Hai vợ chồng Tôn Hữu Tài nghĩ con không ai trông nên sáng sớm đã đến.
Tôn Hữu Tài lại đi xưởng may làm việc, Vương Thiết Lan múc một chậu bột, định trưa hấp một nồi bánh bao đường đỏ.
Tôn Khinh mãi đến giữa trưa mới lết được xuống giường, nếu không phải còn phải đòi tiền Tiết Linh, chắc nàng có thể nằm cả ngày!
"Mẹ, con đói rồi!" Tôn Khinh nằm bệt trên ghế sô pha, giọng yếu ớt.
Vương Thiết Lan thuần thục lấy hai củ khoai nướng từ trong bếp than ra.
"Gặm tạm hai cái lót dạ đã, bánh bao đường đỏ sắp xong rồi!"
Tôn Khinh vừa thấy thứ đen thui như lão hổ cháy, mềm nhũn gỡ con lão hổ đen ra xem!
Má ơi, cái này là cục than à?
Nếu không phải ở giữa vẫn còn chút đỏ quạch, nàng còn tưởng Vương Thiết Lan cố ý trêu nàng đấy.
"Mẹ, cháy thành than rồi kìa!"
Vương Thiết Lan ném hai khúc củi vào, chạy tới xem: "Thật đấy!"
Tôn Khinh vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Con thôi chờ bánh bao vậy!"
Vương Thiết Lan vỗ đùi một cái, bắt đầu oán trách bà lão ở nhà đối diện.
"Tại bà ta đấy, vừa nãy mẹ đang làm việc, bà ta cứ nói chuyện không ngừng, mẹ quên béng còn khoai lang trong bếp than."
Tôn Khinh nhíu mày: "Hai người trò chuyện vui vẻ ghê ha?"
Vương Thiết Lan lúc này nói: "Bà ta cứ nói cái bà già mua sữa bột đầu óc có vấn đề, rắc rối, làm loạn!"
- Mười chương kết thúc, ngày mai tiếp tục!
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận