Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 728: Ngươi dám động một chút tay, thử xem? (length: 4251)

Người làm trong thôn bắt đầu thực sự suy nghĩ cân nhắc về Giang Hoài một phen. Bọn họ trong lòng nghĩ gì Tôn Khinh cũng biết. Lại còn là lão đại, chỉ cần lão ở trong thôn, liền phải theo quy củ trong thôn mà làm!
Không chịu nổi việc nhà họ Tôn, lúc báo tang, hai vợ chồng Tôn Hữu Tài nhìn chằm chằm người báo tang, nhà họ Tôn có một người thì phải báo lên hết một lượt.
Người làm bị hai vợ chồng Tôn Hữu Tài một trái một phải kẹp lấy, một câu cũng không dám nói, ngoan ngoãn bảo làm gì thì làm cái đó!
Đám người nhà họ Tôn kia, mỗi người đều là một cái gân, ai dám chọc vào?
Hôm đưa tang, lúc Tôn Khinh đến, người làm như thể đang cúng bái tổ tông Tôn Khinh vậy.
Không những không bảo nàng đi trông linh, mà còn đặc biệt thu dọn đầu giường cạnh lò sưởi để nàng ngồi.
Ngay cả Điền Thúy Lan cũng bị đuổi ra một bên.
Tối qua, Giang Hoài và Giang Hải cả đêm không về, Tôn Khinh không yên lòng, bảo Vương Thiết Lan mang cơm kê, bánh bao đến.
Lúc gặp lại Giang Hoài là vào sáng hôm đưa tang.
Điền Thúy Lan giả bộ thành thật được hai ngày, quả thực giống như hát tuồng, cứ khóc mãi không ai quan tâm.
Vương Thiết Lan ở bên cạnh con gái, nghe nó khóc như vậy cũng không cho nó sắc mặt tốt.
"Sớm biết lo tiền, không cho người ta đi khám bệnh, bây giờ biết khóc, muộn rồi!" Vương Thiết Lan không nể tình nói.
Điền Thúy Lan càng khóc thảm thiết hơn.
Tôn Khinh cũng biết nó khóc cái gì, đơn giản chỉ vì Giang Thành chết, tiền của Giang Hoài sẽ bị cắt đứt, trước đó nó lại đem tiền trong nhà vét sạch đi lo cho Giang Thuận, sau khi xong xuôi tang sự, trong tay chẳng có mấy đồng, lo lắng về sau này.
Ai thèm để ý nó!
Giang Hoài kéo Tôn Khinh ra một góc, lo lắng nói: "Chỗ này loạn như vậy, không ở nhà lại, tới đây làm gì?"
Tôn Khinh đau lòng nhìn Giang Hoài, mới một đêm không gặp mà mắt đã đỏ ngầu, trông mệt mỏi như vậy.
"Không sao cả, ta có đi đâu đâu. Đợi xong bữa cơm ta sẽ đi ngay!" Tôn Khinh trấn an Giang Hoài.
Giang Hoài nhìn quanh phòng mấy lượt, ngoài Điền Thúy Lan ra cũng không còn gì đáng bận tâm.
Lại dặn dò Tôn Khinh, cách xa Điền Thúy Lan ra một chút.
Tôn Khinh gật đầu: "Ta biết rồi, mụ ta luôn đề phòng đó."
Giang Hoài là con trưởng của nhà họ Giang nên có một số việc hắn phải lo. Hắn mới vào được một lát đã có người tới gọi.
Tôn Khinh: "Đi đi, đừng lo cho ta!"
Giang Hoài lại nhìn Tôn Khinh một cái rồi mới đi.
Chân hắn vừa bước ra ngoài, Vương Hướng Văn liền đi vào.
Đáng lý, trong phòng toàn là phụ nữ, Vương Hướng Văn – cái tên choai choai không nên đi vào. Nhưng hắn cứ mặc kệ hai người phụ nữ trừng mắt trong phòng, mặt dày mày dạn đi vào rồi không chịu đi ra.
Tôn Khinh liếc hắn một cái, không nói gì.
Ai dám có ý kiến, cứ nói thẳng. Mụ nàng đang ở đây, có gan thì cứ nói!
Đến giờ ăn cơm trưa, dì cả Giang Hoa của Giang Hoài chỉ vào Giang Hoài liền mắng. Người nhà bà ngoại Giang Hải cũng đến, đứng một bên phụ họa Giang Hoa mắng Giang Hoài và Giang Hải, vừa mắng được vài câu, liền muốn xông vào xô đẩy bọn họ.
Vương Thiết Lan vừa thấy con gái muốn xông ra liền nhanh tay túm lại.
"Khinh Nhi, con không biết đâu, ở chỗ mình có tục lệ đánh con trai trong đám tang đó."
Tôn Khinh trừng mắt: "Đánh cái rắm!"
Nhấc chân xông ra ngoài!
Tôn Khinh mấy bước chạy vọt ra ngoài, vừa thấy người nhà họ Lưu muốn động tay động chân liền xông tới như pháo đốt.
"Làm gì đó? Mày dám động vào xem!" Tôn Khinh gằn giọng.
Dì Giang Hoài thấy Tôn Khinh đến liền nhanh chóng nhìn sang Giang Hoa.
Giang Hoa ở bên cạnh kéo cổ họng lên trách móc: "Bọn ta đánh hiếu tử mà mày cũng muốn ngăn à, không đánh tức là không hiếu thảo!"
Tôn Khinh giận tím mặt túm Giang Hải đang đứng trước mặt Giang Hoài sang một bên, việc này trẻ con không nên nhúng tay vào!
- Tám chương rồi, hôm nay lại là một ngày hừng hực cố gắng!
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận