Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1108: Hảo mấy cái gì? Ngàn nha còn là vạn nha? (length: 4087)

Trở về đường trên, Tôn Khinh hỏi Giang Hải: "Dạo này sao không thấy Tề Mỹ cùng các ngươi cùng nhau về vậy?"
Giang Hải: "Tề Mỹ bị phân đến lớp khác rồi."
Tôn Khinh lập tức hiếu kỳ hỏi: "Lâm Hữu bọn họ đâu?"
Giang Hải: "Ta với Cao Tráng chung một lớp, Lâm Hữu và Lý Đại Bằng thì bị phân đến lớp khác hết."
Tôn Khinh nhíu mày hỏi: "Vậy sao ngày nào ngươi cũng về với Lâm Hữu mà không phải Tề Mỹ?"
Giang Hải yếu ớt nhìn Tôn Khinh: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
Tôn Khinh thầm nghĩ: Chẳng phải tình cảm của ngươi cứ như ổ gà ấy, toàn hố, ta là mẹ kế, vì tuổi già về sau còn phải lo, không phải đến xem xét giúp ngươi à!
"Không có gì, tùy tiện hỏi thôi!"
Về đến nhà trời đã tối, điện thoại trong nhà lại reo, Tôn Khinh vừa tới bắt máy thì lại ngắt.
Chẳng mấy chốc lại vang lên.
Tôn Khinh nhấc máy, là Giang Hoài!
"Lão công ~"
Giang Hoài giọng trầm: "Vừa đi đâu đấy?"
Tôn Khinh vội cười đáp: "Em qua nhà Điền Chí Minh một lát, rồi lại đến Thanh Quế Hoa Viên!"
Giang Hoài liền nghĩ đến chuyện nhà Tiểu Mẫn chuyển đi, giọng điệu lập tức dịu xuống.
"Lần sau ra ngoài thì nhớ mang theo điện thoại."
Tôn Khinh vội cười giải thích: "Dạ, em ra ngoài lúc điện thoại hết pin, đang sạc ở nhà."
Giọng Giang Hoài lúc nói chuyện có thể nghe thấy tiếng tàu, rè rè, tín hiệu không tốt!
Giang Hoài: "Ngày mai tầm giờ này, anh đến!"
Tôn Khinh không nhịn được nói: "Xa quá đi!"
Dù có xa mấy, Giang Hoài cũng từng đi qua.
Tiếng cười trầm thấp truyền đến tai Tôn Khinh: "Cũng được, đâu có tính là xa xôi gì."
Tôn Khinh còn định nói tiếp thì Giang Hải đến.
"Lai Lai tìm ngươi!"
Cô bé Giang Lai Lai mắt to rơm rớm, nhìn chằm chằm Tôn Khinh, một giây sau thì đưa tay nhỏ đòi điện thoại.
"Bá bá ~ bá bá..."
Đầu kia điện thoại, Giang Hoài nghe tiếng gọi mà mềm cả lòng!
Tôn Khinh nhìn đứa nhỏ ôm điện thoại không buông tay, nhịn không được lẩm bẩm hai câu, mắt chợt lóe sáng, lập tức đến gần tranh nhau với cô bé.
"Bá bá bá bá, mỗi mình con biết gọi à, ta cũng biết... Xem ai gọi nhiều hơn ai!"
Giang Hoài nghe tiếng bên kia điện thoại sững người, một giây sau thì bật cười thành tiếng.
Cũng thật là nàng!
Trời tối Vương Hướng Văn về, sắc mặt hầm hầm như ai nợ hắn mấy trăm vạn vậy!
Tôn Khinh không rảnh để ý đến hắn, Giang Hải lại không nhịn được hỏi một câu.
"Sao vậy? Anh thiếu ai tiền à?"
Vương Hướng Văn nghe xong, không nhịn được phản bác: "Không phải tao thiếu tiền người ta, mà người ta thiếu tiền tao!"
Giang Hải nghe vậy, càng ra vẻ đồng cảm.
"Vậy anh thảm rồi, theo kinh nghiệm của tao thì người đó chắc chắn tám chín phần mười là không trả đâu!"
Nghe nói đến đây, Vương Hướng Văn liền bực mình.
"Chẳng qua tao giao cho hắn muộn hai ngày thôi mà, hắn đã lên mặt dạy đời tao ~ cứ tưởng người ta phải xoay quanh hắn không bằng, ai mà rảnh!"
Giang Hải liền nói ngay một câu: "Anh đang nói anh trai anh hả?"
Một câu nói làm Vương Hướng Văn im thin thít, hồi lâu sau mới nói: "Nếu là người khác thì tao chắc chắn đòi tiền ngay, không cho mượn đâu!"
Giang Hải nghĩ nghĩ rồi nói: "Anh còn tốt đó, mới cho mượn hai trăm. Ba tao về đã cho mượn đi mấy..." Thấy Tôn Khinh đến, Giang Hải lập tức nuốt phần sau vào bụng.
Tôn Khinh nhíu mày nhìn hắn: "Mấy gì? Nghìn hay là vạn?"
Giang Hải im lặng nuốt nước miếng nói: "Trăm, mấy trăm!"
Tôn Khinh trực tiếp dùng ánh mắt thể hiện thái độ, trừng mắt liếc hắn.
"Mày coi tao là con nít à? Nhanh kể tao nghe, là thế nào?"
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận