Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 314: Không cách! (length: 4218)

Hiện tại tiền điện thoại là thật quý, một cuộc nửa giờ, muốn bảy đồng năm.
Tôn Khinh vừa định móc tiền, Vương Cường đã nhanh chân đưa tiền ra.
"Chị dâu, để em lo là được."
Tôn Khinh có chút ngại ngùng: "Sao được?"
Vương Cường vội lấy lòng cười: "Sao lại không được, nếu để anh hai em biết, chút tiền lẻ này, mà còn để chị móc, nhất định giận em."
Tôn Khinh nghe hắn nói vậy, cũng không nài ép.
"Đợi anh hai em về, ta nói với hắn, để hắn thưởng thêm cho em!"
Lời này vừa ra, mắt Vương Cường cười tít cả lại.
Bình thường bọn họ tìm không ra cơ hội nịnh bợ, hiện tại vất vả lắm có cơ hội, nếu không có mắt nhìn, thì đúng là kẻ ngốc!
Lúc Tôn Khinh về tới nhà, vợ chồng Tôn Hữu Tài còn có Vương Hướng Văn còn đang xem tivi.
"Em trai ngủ rồi hả?" Nàng thuận miệng hỏi.
Mắt Vương Thiết Lan như dính trên tivi, cũng không quay đầu lại nói: "Ngủ rồi ngủ rồi, sao giờ mới về?"
Tôn Khinh nhí nhảnh nói: "Giang Hoài lấy vợ xong lần đầu tiên ra ngoài, không nhớ ta à?"
Một câu nói làm cả đám người trong sân, đều ngại ngùng sờ mũi.
Vương Cường: Không hổ là chị dâu!
Vợ chồng Tôn Hữu Tài: Cái miệng con gái này, như dao găm vậy, cứa ai đau người đó!
Phòng Giang Hải vẫn còn sáng đèn, Tôn Khinh vào nhà gọi một tiếng.
"Giang Hải, ba cho con đi nghe điện thoại, mau lên, ba con đợi đấy!"
Tiếng vừa dứt, trong phòng liền truyền ra một trận tiếng ghế di chuyển lộc cộc lộc cộc.
Tôn Khinh vui vẻ vào nhà, rồi lại ra ngoài, Giang Hải đã cùng Vương Cường đi rồi.
Tôn Khinh tủm tỉm cười nhìn cánh cửa phòng mở rộng.
Bảo bối nhỏ, mụ mụ đến rồi đây!
. . .
Giang Hải còn tưởng có chuyện gấp, trên đường gần như chạy bộ, đến nơi thì trán đầy mồ hôi, còn thở hồng hộc.
Vương Cường ở phía sau đuổi theo cũng mồ hôi đầy trán, đám thanh niên sức lực thật tốt, bọn họ cái tuổi này không được nữa rồi!
Đến nơi, sau khi Giang Hải thở không ra hơi, mới nghe điện thoại.
"Ba, ba tìm con có việc à?"
Trước kia ba ra ngoài, trước giờ chỉ nhờ Vương Cường hoặc Triệu Lượng nhắn tin cho hắn, sẽ không kêu hắn tới nghe điện thoại.
Nên lần này nghe điện thoại, Giang Hải có chút hồi hộp.
Sợ có việc gì quan trọng!
Giọng Giang Hoài trầm thấp mà mạnh mẽ từ điện thoại truyền tới: "Ăn chưa?"
Giang Hải cứng đờ, không dám tin nhìn thoáng qua điện thoại.
Điện thoại có vấn đề rồi à?
Hình như là giọng ba hắn.
"Ba, ba sao thế?"
Giọng Giang Hoài bình thản lại lần nữa truyền đến: "Ăn gì?"
Mắt Giang Hải trợn tròn như muốn bay ra ngoài.
Ba hắn vất vả lắm mới gọi một cuộc điện thoại cho hắn, liền hỏi hắn ăn gì?
Ba ơi? Ba con như không bình thường, bắt đầu già rồi à? Lẫn lộn rồi sao?
Giang Hoài: "Sao không nói chuyện?"
Giang Hải thật sự không dám tưởng tượng đến dáng vẻ lẩm cẩm của ba khi về già, run lên một cái, vội hỏi: "Có phải Tôn Khinh nói gì với ba không?"
Giang Hoài im lặng mấy giây, mấy giây này khiến tim Giang Hải nhỏ bé thình thịch thình thịch loạn nhịp.
"Về sau gọi là dì!"
Giang Hải lập tức như bị chọc tổ ong vò vẽ bật dậy: "Vì sao, chẳng phải ba nói chỉ lấy Tôn Khinh làm bia đỡ đạn, rồi sau đó ly hôn sao?"
Giang Hoài như thông báo một chiều, nói: "Không ly!"
Giang Hải lập tức cảm thấy đỉnh đầu như có sấm sét nổ tung, làm đầu óc hắn đều nổ tung theo!
"Ba, ba không lẽ tính thật với Tôn Khinh đấy chứ?"
Giọng Giang Hoài bất mãn lập tức truyền đến: "Chuyện người lớn, trẻ con không cần xen vào!"
Giang Hải vừa nghĩ đến việc về sau sẽ trường kỳ sống chung với bà mẹ kế vừa hay hăm vừa đáng ghét, mồ hôi lạnh liền túa ra.
"Ba, hay là ba nên suy nghĩ lại kỹ hơn chút?" Giang Hải dò hỏi.
Giang Hoài chỉ cảm thấy lời này sao quen thuộc đáng chết.
"Vậy con muốn ta suy nghĩ thêm bao lâu nữa?" Lão nhân giọng điệu trầm thấp, như trước bình tĩnh dù bão tố đang đến!
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận