Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 124: Ngươi rốt cuộc giúp ai? (length: 4566)

Giang Hải: Bị đánh mà không có cảm giác, liền cảm thấy mất mặt!
Còn không bằng đem hắn đánh cho đến mẹ hắn cũng không nhận ra đâu! Như vậy mẹ kế khẳng định cũng không nhận thức!
Bốn tên tiểu lưu manh vừa thấy là Tôn Khinh, cũng quên đè ép người, cùng nhau hướng về phía sau lui một bước.
Tôn Khinh nhíu mày nghênh đón: "Đừng ngại a, cũng không thể bởi vì ta, làm hỏng chuyện của các ngươi, các ngươi nên làm gì làm cái đó! Cứ coi như ta không tồn tại!"
Bốn tên tiểu lưu manh: Mẹ nó đi, không tồn tại cái gì chứ, một người sống sờ sờ như vậy, bọn họ có thể xem như không thấy sao?
Ai ngờ Giang Hải hiểu lầm, còn tưởng rằng đám tiểu lưu manh không đánh hắn, chuyển sang đánh Tôn Khinh.
Giang Hải nhe răng trợn mắt đứng lên hướng Tôn Khinh rống to: "Không muốn bị đánh, thì nhanh lên chạy đi!"
Tôn Khinh mặt mày chấn kinh.
Bốn tên tiểu lưu manh so với nàng còn chấn kinh hơn, nhìn Giang Hải ánh mắt, cứ như nhìn kẻ ngốc vậy.
Giang Hải tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Tôn Khinh: "Bình thường thì lanh lợi như vậy, sao đến lúc này thì lại giả ngớ ngẩn, không thấy bọn họ đông người sao?"
Tôn Khinh yếu ớt nhìn Giang Hải: Đứa trẻ này bị người ta đánh choáng váng đầu rồi sao?
Bốn tên tiểu lưu manh đồng loạt bụm mặt, cũng không biết là thay Giang Hải xấu hổ, hay là thay chính mình xấu hổ!
Muốn chạy, đáng tiếc con đường này là ngõ cụt, lối ra duy nhất, bị Tôn Khinh chặn mất.
Nghe Giang Hải ngữ khí này, bọn họ rõ ràng là quen biết mà!
Ngày đó sau khi trở về, bọn họ đều bị người nhà hoặc là cầm dây lưng, hoặc là cầm côn cảnh cáo, hôm qua buổi trưa cùng buổi tối lại bị cảnh cáo một lần, tính ra thì đã ba lần.
Cha mẹ bọn họ lặp đi lặp lại nhấn mạnh một việc, người phụ nữ này không dễ chọc! Hung dữ thật sự, bảo bọn họ sau này thấy cô ta thì phải đi đường vòng mà tránh!
Bốn tên tiểu lưu manh hiện tại nghĩ tới lời cha mẹ nói, trên người lại cảm thấy đau nhức.
Bọn họ ngược lại là muốn đi đường vòng, nhưng cũng không có đường để họ vòng a!
Giang Hải quay đầu lại thấy Tôn Khinh còn đứng tại chỗ, trực tiếp sốt ruột.
Hắn là mạo hiểm bị đánh để câu giờ cho Tôn Khinh, vậy cái sức mạnh ranh ma của nàng đâu rồi?
"Đần độn, chạy đi!" Giang Hải lại hét lên một tiếng sau lưng.
Tôn Khinh không những không đi, còn bắt đầu bước lên phía trước.
Giang Hải: Thảo! Đến lúc mấu chốt, vẫn phải dựa vào hắn!
Vừa muốn thừa dịp bốn tên tiểu lưu manh ngây người ra để tóm người chạy, liền nghe thấy Tôn Khinh lạnh lùng nói một câu.
"Vì sao đánh nhau, người nhà có biết các ngươi lại đánh nhau không?"
Giọng điệu quen thuộc, khiến cho da đầu bốn tên tiểu lưu manh đều căng cứng lại mấy tầng.
Giang Hải cũng cứng đờ, quái dị nhìn Tôn Khinh.
Bốn tên tiểu lưu manh đứng nghiêm thành một hàng, y như xếp hàng vậy, ngay ngắn tề chỉnh.
Biến hóa tới quá đột ngột, như vòi rồng ấy ~ Giang Hải ngốc ngốc nhìn, trong lòng rối bời như là bị vòi rồng cuốn mười mấy hai mươi lần.
Đây là tình huống gì?
Hắn không phải đang nằm mơ đấy chứ?
Tê ~~ trên người vẫn còn đau, không phải nằm mơ.
Tôn Khinh cười mà ánh mắt không cười, mặt mày đầy vẻ nguy hiểm nhìn bốn tên tiểu lưu manh và Giang Hải.
"Hôm nay không cho ta một lời giải thích hợp lý, ai cũng đừng hòng yên thân!"
Đám tiểu lưu manh mồ hôi lạnh trong nháy mắt đổ xuống.
Tôn Khinh mắt sáng như đuốc: "Phụ huynh của các ngươi, ta đều biết hết! Đừng có ôm tâm lý may mắn!"
Giang Hải: ". . ."
Tôn Khinh chỉ vào một tên tiểu lưu manh bên tay phải: "Ngươi nói, vì sao đánh nhau?"
Tên tiểu lưu manh bị chỉ mặt theo phản xạ giật mình một cái, không cần nghĩ nói: "Ai bảo hắn ức hiếp Tề Mỹ, sai là do hắn!"
Giang Hải sửng sốt, rất nhanh phản ứng lại, không nói hai lời đáp trả: "Ai là Tề Mỹ, ta mẹ nó không hề quen biết người này."
Tên tiểu lưu manh lập tức trợn mắt chỉ trích: "Ngươi sao có thể không quen biết Tề Mỹ, cô ta là bạn cùng bàn của ngươi!"
Tôn Khinh chớp chớp mắt, ánh mắt càng lúc càng sáng.
Hình như nàng thấy ở đằng xa có một quả dưa to tướng, đang dài chân chạy như điên về phía nàng.
Tôn Khinh quyết định kịp thời, quay đầu giận dữ mắng Giang Hải: "Sao ngươi có thể ức hiếp bạn cùng bàn của mình? Giang Hải, ta nhìn lầm ngươi rồi!"
Đám tiểu lưu manh nghe xong Tôn Khinh nói như vậy, biểu tình liền sáng lên, lưng không hiểu thẳng lên.
Bọn họ không sai, sợ gì chứ, chột dạ cái gì chứ!
Giang Hải không dám tin nhìn Tôn Khinh: "Rốt cuộc thì ngươi đang giúp ai?"
Tôn Khinh mặt mày thần thánh, nghĩa chính ngôn từ: "Bản tiên nữ giúp lý lẽ chứ không giúp thân thích!"
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận