Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1398: Con cua lớn, ca ca ca! (length: 4063)

"Ngươi khi nào thì mở nhà máy vậy?" Câu đầu tiên Lương Tuấn Nga vừa lên tiếng chính là câu này.
Trong lòng Tôn Khinh thầm nhủ: Chắc chắn là bị kích thích rồi, nhịn không được.
"Đại tỷ, chẳng phải ta đã nói rồi sao? Sau Tết nha, hiện tại nhà máy đang xây đó thôi?" Tôn Khinh cười nói.
Lương Tuấn Nga nói chuyện thẳng băng: "Cần tiền không?"
Tôn Khinh lập tức cười: "Cần chứ, chắc chắn là cần. Bây giờ không cần, sau Tết cũng phải cần thôi!"
Lương Tuấn Nga cũng không dài dòng: "Hai ngày này, ngươi bảo Tiết Linh tới tìm ta lấy tiền đi!"
Trong lòng Tôn Khinh tuy giật mình, nhưng ngoài miệng lại không hỏi, cười nói: "Đại tỷ, nếu tỷ không cần gấp tiền thì lát nữa tôi sẽ bảo Tiết Linh gọi điện thoại."
Lương Tuấn Nga nói một tiếng được rồi, liền lập tức cúp điện thoại.
Tôn Khinh nghĩ ngợi một chút, lập tức gọi điện cho Tiết Linh, kể chuyện lấy tiền cho nàng.
Tiết Linh bồn chồn: "Ngược lại là nàng ta quá tin tưởng chúng ta."
Tôn Khinh ngẫm nghĩ rồi nói: "Có lẽ là chỗ Hạ Quảng Khôn sắp có chuyện gì đó, nàng ta sợ Hạ Quảng Khôn đòi tiền."
Thuyết pháp này của cô thì Tiết Linh rất tán đồng.
"Chắc chắn là do Phương Nhã, gần đây nàng ta làm ầm ĩ quá." Tiết Linh ý vị sâu xa nói.
Hiện tại không phải lúc tán dóc, Tôn Khinh nói với Tiết Linh tối nói chuyện rồi tắt điện thoại.
Cô vừa mới cúp điện thoại, thì Giang Hoài cũng vừa lúc tắt máy.
Lúc Giang Hoài tắt điện thoại, sắc mặt có hơi không tốt. Chờ ngẩng đầu nhìn Tôn Khinh, hắn lại mỉm cười.
Tôn Khinh thấy hết trong mắt nhưng không hỏi.
Hỏi chính là làm tăng thêm gánh nặng cho đại lão, cô biết đại lão có thể làm được!
Buổi trưa không về nhà ăn, ở ngoài tìm một quán cơm ăn mì sợi.
Qua lớp kính lớn của quán mì, vừa vặn có thể nhìn thấy chỗ không xa, nơi mà trước đây Lý thúc và Lý thẩm bày quầy hàng.
Ở đó bày quầy hàng không thiếu người, chỉ là không có Lý thúc và Lý thẩm.
Mấy thanh niên choai choai cứ như sói đói vậy, một người một tô mì còn chưa đủ, tay còn kẹp hai cái bánh bao lớn.
Tôn Khinh nhìn muốn cười, cố ý bắt chước dáng vẻ của bọn họ, một tay kẹp hai cái bánh bao lớn, khoe với đại lão.
"Lão công, anh xem em thế này, có giống con cua lớn không?" Tôn Khinh làm mặt quỷ, ra hiệu cho đại lão tư thế con cua diễu võ giương oai vung tay, hai cái tay cứ như cái kìm lớn, kẹp hai cái bánh bao to!
Giang Hoài nhịn không được, bật cười thành tiếng.
"Mau ăn cơm đi!" Giang Hoài nhìn xung quanh một chút, mọi người đều đang nhìn bên này.
Ai mà không thích một cô vợ nhỏ vừa tràn đầy sức sống, vừa xinh đẹp như một cô bé chứ?
Cậu bé Giang Lai Lai cũng muốn học con cua lớn gắp bánh bao, tay nhỏ gắp mấy lần cũng không được, tức giận há miệng ô một tiếng, ôm bánh bao cắn một miếng lớn.
Đang cười thì Tôn Khinh thấy người quen.
Cao lão thái thái và con gái bà ấy là Dương Lệ, tay Dương Lệ còn dắt một đứa bé cỡ Giang Lai Lai.
Vừa hay lão thái thái dẫn con gái và cháu ngoại gái tới ăn cơm, Tôn Khinh vội vàng chào hỏi họ.
"Đại nương, Dương Lệ..."
Cao lão thái thái thấy Tôn Khinh họ thì rất vui, mấy bước liền đến trước mặt.
"Các cháu cũng tới ăn cơm à?"
Tôn Khinh vội cười đáp: "Đúng ạ, hôm nay đối tượng của cháu được nghỉ, cả nhà cháu ra ngoài đi dạo, còn các bác cũng đi dạo ạ?"
Lão thái thái mắt tinh nhìn thấy bàn bên cạnh còn trống, vội bảo họ nhanh chân tới chiếm chỗ.
Chờ đưa con gái và cháu gái đi, Cao lão thái thái liền nói: "Lát nữa tôi dẫn con gái đi xem mắt."
Tôn Khinh vội gật đầu, quan tâm hỏi một câu: "Người ở đâu vậy ạ?"
Cao lão thái thái cười nói: "Cũng ở xưởng may thôi, năm ngoái vợ hắn ta bị bệnh mất, không có con cái gì hết!"
Tôn Khinh lập tức làm bộ như đã hiểu mà nói: "Nhân phẩm thế nào ạ?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận