Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 442: Cùng chúng ta đùa giỡn đát? (length: 4229)

Tam đại vừa dứt lời, xe của Trương Kiện cũng đến.
Lái xe có hơi nhanh, đến sát phía trước, cũng không phanh lại, kéo theo một trận bụi đất.
Tôn Khinh vừa thấy xe tới, liền kéo Tiết Linh chạy.
"Nhanh lên chạy, toàn là đất!"
Giang Hải bọn họ vừa thấy Tôn Khinh và Tiết Linh chạy, lập tức cắm cổ chạy theo.
Bụi đất cộng thêm khói xe trực tiếp phun vào người hai vợ chồng Tôn Phúc Quý.
Hai vợ chồng Tôn Phúc Quý trơ mắt nhìn chiếc xe con phóng vụt qua nhanh như tên bắn, chớp mắt đã ra cả trăm mét.
Mặt còn chưa hết thất vọng, chiếc xe con lại rẽ một cái, quay đầu trở lại.
Nhìn rõ người trên xe, hai vợ chồng Tôn Phúc Quý hận không thể phun máu!
Đạp mả, khách sạn to như vậy của bọn họ, nơi to như vậy bày ở chỗ này, vậy mà còn lái qua được?
Con trai của Trương Quân có phải bị làm sao không vậy?
Trên xe không ai nói gì Trương Kiện, Trương Kiện vẫn là xấu hổ mặt đỏ bừng.
Hắn lớn ngần này rồi, chưa từng mất mặt như vậy bao giờ!
Thế mà lái xe qua luôn! Mất mặt trước mặt cha thì thôi, còn mất mặt trước người ngoài và đám người phía trước, chỉ muốn nhảy xuống xe!
Hắn đâu biết Giang Hoài và Trương Quân không phải không muốn nói hắn, mà là căn bản quên mất chuyện này.
Trương Quân: Vậy nên hôm qua lái xe, thật ra là vợ Giang Hoài?
Giang Hoài: "..."
Tôn Khinh và Tiết Linh đi vào, liếc mắt đã thấy Tôn Cường.
Tôn Cường cũng nhìn thấy bọn họ, lập tức quay người chạy, chạy nhanh hơn cả thỏ!
Hôm qua tầng một vẫn còn là đại sảnh, hôm nay đã đổi thành chỗ ăn cơm.
Lưu Hỉ từ phía sau chạy tới, nhanh nhẹn như chó săn tiến đến phía Tiết Linh.
"Chị dâu, em dẫn các chị lên bao sảnh trên lầu hai đi, chỗ đó rộng hơn, không ồn ào!"
Tiết Linh nhìn Tôn Khinh.
Người kia không hề hoang mang nói: "Chờ mọi người đến đủ đã, chúng ta cùng nhau đi lên!"
Lưu Hỉ lập tức hiểu ra, chỉ có thể cười trừ, không ngừng nói lời hay với Tiết Linh.
Chưa nói được vài câu, Giang Hoài, Trương Quân bọn họ đã đi vào.
Tôn Khinh hơi mỉm cười, trực tiếp đi nhanh đến trước mặt Giang Hoài, hai tay khoác lên người hắn.
Trong mắt Lưu Hỉ chợt lóe lên sự coi thường, hồ ly tinh, thấy đàn ông là nhào tới.
Tiết Linh cũng im lặng đi đến bên cạnh Trương Quân, bắt chước Tôn Khinh khoác một tay lên người.
Tôn Khinh khẽ cười: "Lão công, cuối cùng anh cũng tới, chúng ta nhanh lên đi ăn cơm thôi, em đói rồi!"
Giang Hải ở bên cạnh, thấy cha mình không nói gì, vội vàng nói theo.
"Ba, bao giờ thì ăn cơm ạ?"
Tôn Khinh hỏi ăn cơm, là đang làm nũng. Giang Hải hỏi ăn cơm, hiển nhiên là để xin cơm.
Vẻ mặt hai vợ chồng Tôn Phúc Quý lập tức trở nên gượng gạo.
Trương Quân vừa muốn hòa giải, liền nghe thấy Giang Hoài nói: "Bao giờ thì ăn cơm?"
Câu nói này trực tiếp khiến Trương Quân không biết phải nói sao.
Tôn Phúc Quý ngây người một lúc, vội vàng cười nói dẫn đường.
"Bây giờ ăn cơm thôi."
Tôn Khinh đảo mắt, lại nói: "Không phải nói bảo con trai ông xin lỗi bọn trẻ nhà ta sao? Người đâu?"
Tôn Phúc Quý cứng đờ, mặt khó coi nhìn Tôn Khinh.
Tôn Khinh chẳng sợ mặt lạnh của ông ta, trực tiếp nói: "Đang đùa với chúng ta đấy à?"
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều nhìn Tôn Phúc Quý.
Khuôn mặt già nua của Tôn Phúc Quý, quả thực bị kéo xuống, ném xuống đất, giẫm đạp không thương tiếc.
Mất hết mặt mũi!
Lưu Hỉ không nhịn được, lập tức lớn tiếng: "Cô nói gì vậy?"
Tôn Khinh ra vẻ hoảng hốt, buồn bực nhìn cô ta, giọng điệu kỳ quái nói: "Không phải là các người mời chúng tôi tới à? Chẳng lẽ chúng tôi không nên đến?"
Ánh mắt Giang Hoài trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Tôn Phúc Quý hoàn hồn, vội vàng hòa giải.
"Không có, em dâu, sao em lại thích đùa vậy, chúng ta chỉ là mời cả nhà mọi người tới thôi mà."
Ánh mắt Tôn Khinh yếu ớt rơi lên người nhà Trương Quân, giọng điệu khoa trương: "Thì ra, các người chỉ mời mỗi nhà chúng tôi, còn nhà Trương lão bản chỉ là đồ trang trí thôi, có đúng không?"
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận