Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 743: Bảo bảo không có việc gì nhi liền hảo! (length: 4453)

Nghe Tôn Khinh nổi giận.
"Khuê nữ thế nào chứ? Tiểu tử lại thế nào chứ? Ngươi tự mình không phải khuê nữ à?" Tôn Khinh tức giận nói.
Nàng vừa nói cái này, những người vừa rồi còn cười nói vui vẻ, tất cả đều im lặng.
Người phía trước nàng, thở dài một hơi nói: "Ta cũng nghĩ lần mang thai đầu tiên là tiểu tử đến lúc đó lại muốn đứa thứ hai, là khuê nữ hay là tiểu tử đều được!"
Tôn Khinh: ". . ."
Người phụ nữ phía sau nàng cũng nói.
"Ta lần mang thai đầu tiên là khuê nữ mẹ chồng liền không cao hứng. May mà đối tượng ta đối ta tốt. Hy vọng lần này là một tiểu tử ta cũng không cần sinh nữa!"
Tôn Khinh trừng mắt: Thật tức!
"Lão công, ta chỉ muốn khuê nữ. Khuê nữ tốt, khuê nữ là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ của cha mẹ~!"
Đột nhiên bị điểm danh, Giang Hoài, lập tức gật đầu: "Được!"
Mọi người xung quanh nghe Tôn Khinh nói như vậy, tất cả đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn nàng.
Có người lớn tuổi, trực tiếp nói ra lời trong lòng.
"Ngươi vẫn còn quá trẻ!"
Tôn Khinh trực tiếp đáp trả: "Trẻ tuổi rất tốt!"
Người phụ nữ nói nàng quá trẻ, bộ dạng đầy kinh nghiệm lắc đầu.
"Chờ ngươi lớn hơn chút nữa, liền biết. Bây giờ nói đều là lời trẻ con!"
Tôn Khinh lần đầu bị người làm cho tức đến câm nín như vậy, hết lần này tới lần khác là một đám bà bầu, bụng lại đang bầu, nàng lại phải nhịn xuống, không thể cãi.
"Lão công, ngươi muốn tiểu tử hay là khuê nữ?" Tôn Khinh quay đầu hỏi.
Giang Hoài mắt cũng không chớp nói: "Khuê nữ giống như ngươi khuê nữ."
Tôn Khinh cuối cùng cũng tìm được một chút cân bằng.
Trong lúc nói chuyện, người trong phòng cuối cùng cũng ra tới.
Người nhà kia hung hăng không chịu đi, trực tiếp bị mấy bác sĩ trẻ tuổi từ bên trong mang ra ngoài.
Vừa đi, vừa giãy giụa.
Giang Hoài sợ người nhà kia đụng đến Tôn Khinh, che chở nàng ở bên trong.
Thai phụ vừa rồi làm ầm ĩ hăng hái vừa đi đến bậc thang, đột nhiên chỉ thấy có máu.
Lúc này thai phụ trợn tròn mắt. Lớn tiếng la hét kêu cứu, vừa kêu cứu, vừa hét nói: "Ta mới bảy tháng, bảy sống tám không sống, con ta nếu mà có nguy hiểm, đều là do bệnh viện các ngươi làm. . ."
Tôn Khinh vừa chuẩn bị liếc nhìn một cái, liền bị Giang Hoài che mắt lại.
"Đừng nhìn, ta dẫn ngươi đi đổi phòng khám khác!"
Giang Hoài trực tiếp ấn Tôn Khinh vào ngực, nắm tay nàng, liền đi ra ngoài.
Tim Tôn Khinh đập thình thịch thình thịch, cũng không biết là quá khẩn trương, hay là bị dọa, nàng đột nhiên cảm thấy bụng có chút khó chịu.
"Lão công, bụng ta hơi cứng." Tôn Khinh vừa nói xong, Giang Hoài trong nháy mắt luống cuống.
"Đại phu, đại phu. . ."
Tôn Khinh ôm bụng, có chút hối hận, không nên chọn ngày tháng thế này để ra ngoài!
Đột nhiên, trong bụng, có cái gì đó lộn một vòng giống như dạo qua một vòng, rồi lại không có chuyện gì.
Tôn Khinh mặt không dám tin cúi đầu nhìn bụng, đưa tay chọc chọc người đang ôm nàng nhanh chân chạy về phía phòng.
"Lão công, lão công, lão công. . ." Thanh âm vừa mới lạ vừa hưng phấn, như mang theo một loại sức mạnh kỳ diệu an ủi tâm hồn, kỳ tích bình thường, làm Giang Hoài dừng bước.
"Lão công, bảo bảo hình như động rồi!" Tôn Khinh hiếu kỳ chỉ vào bụng.
Giang Hoài trán đầy mồ hôi, trong mắt vẫn còn hoảng hốt, ánh mắt lay động mấy giây mới tập trung vào bụng Tôn Khinh.
Động?
Trên mặt Tôn Khinh nở nụ cười: "Lão công, ta đoán vừa nãy bụng ta cứng, có thể là do bảo bảo đá đấy!"
Giang Hoài ngơ ngác nhìn bụng Tôn Khinh, mãi cho đến khi đại phu chạy tới dẫn bọn họ đi phòng, mới hồi phục tinh thần.
Tôn Khinh cũng không muốn mất mặt, lặng lẽ véo Giang Hoài một cái, ghé vào tai hắn nói: "Một lát nữa thì nói ta bị hù dọa, đừng nói gì khác."
Giang Hoài nhìn Tôn Khinh thật sâu một cái, thấy nàng thật sự không có việc gì, lúc này mới thở dài một hơi, yên lòng!
"Ta sớm muộn gì cũng bị ngươi dọa chết!"
Tôn Khinh chỉ lo nghe đại phu nói gì, không nghe thấy Giang Hoài nói gì ngẩng đầu hỏi lại hắn một lần.
"Lão công, ngươi nói gì?"
Giang Hoài bất đắc dĩ: "Ngươi không có chuyện gì là tốt rồi!"
Tôn Khinh nháy mắt mấy cái, cười tủm tỉm nói: "Ngươi phải nói, bảo bảo không có chuyện gì là tốt rồi!"
- Tám chương kết thúc, ngày mai tiếp tục!
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận