Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 696: Người so với người thật là tức chết người! (length: 4520)

Xem gói thuốc bên trong, Tống Tư Mẫn trầm mặc!
Tôn Khinh một mặt mỉm cười chờ.
Tống Tư Mẫn gẩy mấy lần dược liệu, thuốc đều đúng, cái này còn có thể nói còn nghe được. Tủ thuốc bên cạnh đều viết tên thuốc, chỉ cần biết chữ, chiếu so đối đi lấy, liền có thể lấy đúng.
Điều làm Tống Tư Mẫn không thể tiếp nhận là tốc độ của Tôn Khinh còn có độ chính xác của nàng.
Người không học, sẽ để ý thuốc nhiều một chút hay thiếu một chút sao?
Không, bọn họ chỉ để ý lấy đúng thuốc là được.
Lượng thuốc bên trong gói của Tôn Khinh, cơ hồ giống hệt với đơn thuốc hắn viết.
Nói câu không dễ nghe, ngay cả hắn, đôi khi cũng không làm được như vậy.
Tống Tư Mẫn tự nhận mình làm trung y nhiều năm như vậy, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra một thang thuốc nặng bao nhiêu. Cái cân ở quầy cơ bản chỉ là đồ trang trí.
Hôm nay Tôn Khinh khiến cái cân khai quang!
Nếu như không biết nàng cái gì cũng không biết, hắn còn tưởng nàng là một lão đại phu kiểm soát dược lượng vô cùng nghiêm cẩn đấy chứ?
"Tống đại phu, ngài thấy có được không?" Tôn Khinh cười tủm tỉm hỏi một câu.
Tống Tư Mẫn hừ lạnh một tiếng, một lần nữa gói thuốc lại.
"Không có việc gì làm, thì phụ giúp ta bốc thuốc!"
Tôn Khinh nghe xong, lập tức mặt mày hớn hở!
Dù là sau khi nàng bốc thuốc xong, Tống Tư Mẫn còn phải xem lại một lần, nàng vẫn rất cao hứng.
Rốt cuộc ai thật sự tin tưởng một người không biết gì mà đi bốc thuốc đâu?
Không có lão trung y giữ cửa ải cho nàng, bệnh nhân dám uống sao?
Tôn Khinh một mình bốc thuốc cả buổi trưa, trực tiếp khiến công việc của Tống Tư Mẫn giảm đi một nửa.
Trước kia Tống Tư Mẫn khám xong bệnh, lại đi bốc thuốc cho người, hiện tại Tống Tư Mẫn chỉ cần viết đơn thuốc, mông cũng không cần nhấc lên, là có thể tiếp tục khám cho bệnh nhân khác.
Buổi chiều Giang Hải, Vương Thiết Lan còn có Điền Chí Minh bọn họ đều không đi.
Tất cả đều ngẩn ngơ ở một bên nhìn!
"Đại Hải, thấy không, đây là sự khác biệt giữa chúng ta và Khinh Khinh tỷ!" Điền Chí Minh đột nhiên thốt ra một câu.
Giang Hải lặng lẽ xem Tôn Khinh bốc thuốc càng lúc càng thuần thục, miệng mím chặt không nói gì.
"Người so với người đúng là tức chết người!" Lý Đại Bằng cũng cảm khái.
Những người khác vẫn trợn mắt há hốc mồm.
Tôn Khinh càng ngày càng thuần thục, chỉ cần cầm qua thuốc ở tủ nào một lần là có thể nhớ vị trí, lần sau lại lấy thuốc đó cũng không cần tìm, nhắm mắt cũng tìm được.
Nhờ trí nhớ tốt, rất nhanh nàng liền rảnh rỗi, chờ Tống Tư Mẫn đưa đơn thuốc.
Tống Tư Mẫn cũng từ mới đầu mặt mày cau có, đến cuối cùng mặt không cảm xúc, bất tri bất giác, tốc độ khám bệnh và viết đơn thuốc đều nhanh hơn trước kia.
Tôn Khinh dùng sức của mình, kéo Tống Tư Mẫn tiến lên!
Hôm nay Tôn Khinh ngày đầu tiên làm học đồ, Giang Hoài không yên tâm, sáng sớm đã đến.
Đến thì đã thấy Giang Hải, Vương Thiết Lan các người đang đứng ở cửa mắt ba ba nhìn Tôn Khinh.
Tống Tư Mẫn cau mày gắp chặt bút, dùng sức viết chữ nhanh chóng.
Tôn Khinh thì ở một bên cười nhẹ nhàng xem, rảnh rỗi còn có thể lật hai trang sách!
"Lão công, ngươi tới rồi!" Tôn Khinh mắt sắc thấy Giang Hoài, vội vàng đặt sách xuống chạy tới.
Giang Hoài buồn bực nhìn mấy người trong phòng: "Hôm nay người khám bệnh, có vẻ không nhiều."
Mặt Tôn Khinh nở nụ cười ngọt ngào, giọng điệu chân thành nói: "Không có bệnh nhân tức là mọi người đều khỏe mạnh, đây chẳng phải là điều tốt sao?"
Giang Hoài im lặng không nói gì, thầm nghĩ, Tống thúc quả nhiên là người miệng cứng lòng mềm!
Vương Thiết Lan vừa thấy cô gia tới, chào hỏi một tiếng rồi đi.
Còn phải về nhà hầm chim bồ câu nữa chứ?
Giang Hải, Điền Chí Minh bọn họ cũng không muốn ở lại nữa, sắc mặt lão trung y không ổn lắm, cũng không biết lại không vừa mắt điều gì.
Người lớn tuổi đụng phải một học sinh thông minh, chẳng phải nên mừng muốn chết sao?
Chẳng lẽ lão trung y này lại là người thích giáo dục kiểu "yêu cho roi vọt"?
Bọn họ vừa định đi thì đột nhiên có người từ ngoài chạy vào.
Vương Thiết Lan mắt sắc nhận ra đó là ba người con trai của nhà họ Triệu còn có Triệu lão thái.
Bọn họ ném ông lão xuống rồi chạy!
- Tám chương bắt đầu, hừng hực tiến lên!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận