Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 753: Cùng một chỗ nói chuyện phiếm! (length: 4270)

Tiết Linh gật đầu: "Thật vất vả mong tới tiểu tử, lại không, đổi ai đều chịu không được."
Tôn Khinh cắn răng nói: "Nàng đúng là đáng đời!"
Tiết Linh nghe xong nàng nói như vậy, cũng cùng chung mối thù.
"Đáng thương thì có chỗ đáng hận, trước kia ta còn không hiểu, hiện tại xem như rõ ràng."
Vương Thiết Lan tay kẹp kim khâu đi ra, nghe thấy các nàng hai người nói chuyện, cũng cùng mắng.
"Tự mình còn không coi mình ra gì, nhà bọn họ chắc chắn không xem nàng như người."
Lời tuy khó nghe, nhưng nhìn thấu bản chất, chính là đạo lý này!
"Linh Nhi, con ra ngoài chơi vui vẻ, về nhà không cần mang đồ cho ta nha!" Vương Thiết Lan cứ thế đổi chủ đề.
Tiết Linh ngẩn người, nhanh lên cười nói: "Thím à con biết rồi, thím nói phải cả trăm lần rồi đó!"
Vương Thiết Lan chẳng có chút tự giác nào.
"Ta nói nhiều vậy sao? Đâu có?"
Tôn Khinh thấy bà bộ dạng tỉnh tỉnh, buồn cười hết sức, nhanh chóng giục bà ra ngoài tìm bà lão đối diện cửa nói chuyện.
"Mẹ, mẹ ra ngoài nói chuyện phiếm đi, con với cô ấy nói chuyện một chút!"
Vương Thiết Lan nhíu mày, lẩm bẩm: "Có gì ta không nghe được." Vừa nói vừa đi ra ngoài.
Tôn Khinh cùng Tiết Linh cười không nhịn được.
Vương Hướng Văn dạo gần đây đang học tính sổ, vừa về liền cúi gằm mặt vào sách vở.
Vừa tính toán, vừa không quên bản chức trông quán.
Tôn Khinh kể chuyện Lâm Tú cho Tiết Linh nghe, Tiết Linh vừa đồng tình, vừa chán ghét.
"Sao lại có nhiều người thế này chứ?"
Tôn Khinh biết nàng liên tưởng Triệu Yến Tử và Lâm Tú cùng một chỗ.
Quả nhiên Tiết Linh nói: "Tìm đối tượng phải tìm hiểu kỹ càng mới tốt, mấy người quen bên ngoài không biết làm sao đâu. Khi tìm người yêu thì không tiếc tiền mua quà, đợi khi lừa về được tay rồi thì chẳng còn như thế."
Nói đến đây, Tôn Khinh lại nghĩ đến chuyện xảy ra ở thôn bên cạnh.
Vẫn là Tôn Hữu Tài nói trên bàn ăn cơm.
Nàng vừa muốn kể, thì bà lão đối diện cửa và Vương Thiết Lan đi tới.
"Nói gì thế, bọn ta nghe chung với!" Hai người lén lén lút lút y như đúc.
Khiến Tôn Khinh buồn cười muốn chảy nước mắt.
"Lại đây lại đây, cùng nói chuyện chơi."
Tôn Khinh mở miệng trước ánh mắt ba ba của ba người.
"Nghe ba ta nói, thôn bên cạnh có một người đàn ông gần bốn mươi tuổi, làm ở lò gạch. Gần đây dẫn về một cô vợ, mọi người đoán xem, cô vợ bao nhiêu tuổi?"
Vương Thiết Lan biết ngay là ai.
"Con nói nhà lão già mồm kia à?"
Tôn Khinh gật đầu.
Bà lão đối diện cửa mạnh dạn nói: "Hai mươi."
Tôn Khinh biểu tình cổ quái nhìn bà lão đối diện.
Tiết Linh thấy ánh mắt kia của Tôn Khinh, cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng nói: "Sao có thể chứ, ông kia đã bốn mươi rồi, sao con nhỏ lại không thấy chứ? Hay là bị bệnh tâm thần?"
Vương Thiết Lan tiếp lời: "Không phải bệnh tâm thần, cũng không phải hai mươi, nghe nói mới có mười tám."
Tiết Linh và bà lão đối diện cửa, lúc ấy đều một mặt kiểu "thảo nê mã".
"Không ngốc không điên, ông kia lớn vậy rồi, sao con gái lại chịu chứ?" Tiết Linh có vẻ không thể tin được.
Bà lão đối diện tiếp lời khá nhanh: "Mười tám, mười chín tuổi còn biết gì? Mấy nơi giờ còn không có đủ ăn đó, bị người ta cho chút đồ ngon, dăm ba câu ngon ngọt liền dụ được."
Vương Thiết Lan trừng mắt, ghét bỏ nói: "Lão kia, cả mười dặm tám thôn ai cũng biết già mồm, thích ăn diện, tóc vuốt keo bóng loáng, quần áo sang trọng, tay còn đeo đồng hồ, trang điểm y như đại gia, nếu không ai nói bốn mươi, chả ai biết, hắn bên ngoài, cùng cô kia trông cách hai mươi tuổi."
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận