Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 319: Gặp Tiểu Mẫn mụ mụ! (length: 4397)

Lão đầu lão bà bọn họ đi, không hỏi gì khác, liền hỏi quạt gió mua ở đâu.
Vương Thiết Lan nhớ đến Trương Trung Viễn nói cái cửa hàng kia, nhanh lên nói: "Chính là cái ở chợ mới mở cửa hàng kia, cái lớn nhất bán vật liệu trang trí ấy, ông chủ tên là Trương Trung Viễn, là em trai của bà chủ nhà bán bình ga ở khu phố chúng ta, đến đó, các người cứ nói là người cùng xóm với chúng tôi, chắc chắn sẽ cho giá rẻ!"
Mấy lời khác lão đầu lão bà không nhớ kỹ, chỉ nhớ có vậy.
"Được, chúng ta đi xem thử, mùa hè nóng quá, không có quạt, nóng chết mất thôi!"
Vương Thiết Lan không ngừng gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, nhà chúng tôi Thằng Đại Hải từ khi lắp quạt điện vào, học hành cũng giỏi lên hẳn!"
"Thật sao?" Lão đầu lão bà nhà có con mắt sáng rỡ.
Vương Thiết Lan vẻ mặt thành thật: "Ta còn lừa các người sao? Lúc trước không chịu ngồi yên, mông dưới mọc đầy rôm sảy, giờ có quạt mát rồi, chắc chắn chịu ngồi im thôi!"
Lão đầu lão bà nghĩ một chút, đúng là như thế thật!
Quạt điện nhất định phải mua!
Tôn Khinh và Tiết Linh đi chung một chiếc xe điện, Vương Hướng Văn đi một chiếc xe điện, đang lao vùn vụt trên đường.
Không ngờ, một đám người đã xuất phát đến cửa hàng vật liệu trang trí, một bộ dạng không cướp được quạt điện thì không về nhà, làm người ta thấy, không khỏi hỏi một tiếng, vừa nghe nói là có quạt điện giá rẻ, liền lẹ làng theo sau đội ngũ.
Một đám người, trùng trùng điệp điệp, càng đi càng đông, tiến thẳng đến cửa hàng vật liệu trang trí!
. . .
"Linh Nhi, phía trước kia là làng của ta, lát nữa ta chở ngươi về, ta lại dẫn ngươi đi chơi!" Tôn Khinh vừa lái xe, vừa chỉ vào cái làng ngay phía trước.
Tiết Linh vui vẻ gật đầu, nàng là đứa trẻ lớn lên ở thành phố, trong nhà cũng không có bạn bè ở nông thôn, trừ đôi khi có đi ngang qua nông thôn ra, đây là lần đầu tiên nàng đi vào làng.
Liếc mắt một cái nhìn sang, một màu xanh tươi mát, tầm mắt khoáng đạt, tâm tình cũng thấy dễ chịu.
"Thích quá, Khinh Nhi, ngươi xem, phía trước có xe bò kìa?" Tiết Linh hưng phấn nói.
Tôn Khinh cười: "Vừa nhìn đã biết ngươi là con nít thành phố rồi, xe bò thì sao chứ? Lúc ta còn nhỏ ta còn cưỡi trâu đó!"
Tiết Linh nghe Tôn Khinh nói vậy, trong đầu tự động tưởng tượng ra cảnh tiên nữ cưỡi trâu. Hình ảnh rất đẹp, nhịn không được cười ha ha.
Tôn Khinh quay tay lại véo nàng một cái: "Có gì mà buồn cười, lúc ta còn nhỏ nhà ai có trâu, chính là người giàu đấy. Lúc ta cưỡi trâu, cả đám trẻ con, vây quanh gọi ta là đại ca đó!" Một nửa là thật, một nửa là chém gió.
Vương Hướng Văn ở bên cạnh lắng tai nghe, nghe xong Tôn Khinh nói vậy, vội chen vào: "Chị, sao em không nhớ nhà mình từng nuôi trâu?"
Tôn Khinh trực tiếp đá cho một cái: "Sao chỗ nào cũng có ngươi vậy!"
Vương Hướng Văn vặn ga một cái, chạy, mang theo một trận bụi đất tung lên trên đường.
Tôn Khinh bị sặc một mặt, giận đến muốn đuổi theo đánh chết hắn!
Đến khi yêu cầu xe điện tăng tốc thì mới phát hiện, mẹ nó nói không sao, cái xe điện nhỏ của mình không bằng cái xe điện của Tiết Linh thật, vặn hết ga rồi, cũng đuổi không kịp!
Thật bực!
"Ơ, đây không phải Tiểu Khinh sao?"
Lúc đi ngang qua xe bò, đột nhiên một bà lão lên tiếng.
Tôn Khinh vừa nhìn là người nhà Tiểu Mẫn, nhanh chóng cười chào hỏi.
"Thím ơi, khéo thật, cháu đang định qua nhà Tiểu Mẫn đây." Tôn Khinh cười nói.
Mẹ Tiểu Mẫn cười hỏi Tôn Khinh: "Sao không thấy má cháu đâu?"
Tôn Khinh cười: Chứ thím không phải biết rõ còn cố hỏi à?
"Nhà cháu đang sửa sang lại phòng ốc mà, phải có người coi nấu cơm, nên má cháu không qua được, dặn cháu mang mì sợi với trứng gà qua cho Tiểu Mẫn."
Mẹ Tiểu Mẫn nghe Tôn Khinh nói vậy, nụ cười trên mặt lập tức chân thành thêm mấy phần.
"Ta đã nói sao mấy ngày nay không thấy cha mẹ cháu đâu, hóa ra là đang phụ cháu. Nếu không phải nhà cháu ở xa, thím cũng qua phụ một tay cho cháu!"
- Bảy chương kết thúc, ngày mai tiếp tục!
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận