Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 858: Chớ đụng lung tung, bính hư làm ngươi bồi a! (length: 4201)

Vương Thiết Sơn còn là lần đầu tiên tới nhà cháu ngoại gái, mắt mũi tò mò không ngừng ngó nghiêng khắp nơi.
Vương Thiết Lan nghe thấy con gái gọi cơm, nhanh chóng đi cùng anh trai nói. Vừa thấy hắn như vậy, lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Anh, anh muốn xem thì cứ thoải mái xem đi, đừng có láo liên láo lét."
Vương Thiết Sơn nghe em gái nói hắn là kẻ trộm, lập tức không vui.
Nghĩ tới mục đích, cũng không dám để lộ vẻ giận trên mặt, vội vàng tươi cười nói: "Ta chỉ là chưa từng thấy, ngại không tiện xem. Nghe em nói vậy, cứ như ta là người xấu ấy. Nếu em không phải em ruột, ta mà không biết tính em, chắc chắn đã giận rồi!"
Vương Thiết Lan nghĩ mãi một lúc cũng không hiểu ra, nàng nói chỗ nào không đúng.
Phải một lúc lâu mới ngập ngừng nói: "Ta chỉ nói anh có một câu thôi mà? Anh làm gì mà mắng ta một tràng dài vậy?"
Vương Thiết Sơn đến đây không phải vì cãi nhau với em gái, hắn nhanh chóng sốt sắng hỏi: "Chuyện mượn gạch thế nào rồi? Khinh Nhi, nó chịu không?"
Vương Thiết Lan vừa thấy hắn bộ dạng nóng nảy, lập tức ghét bỏ.
Sao anh trai của nàng lại thành ra thế này chứ!
"Nó không chịu. Con gái ta bảo để anh ở lại ăn cơm, anh có ăn không?"
Vương Thiết Sơn nghe nói không chịu, mặt mũi lập tức xị xuống. Nhưng nghe đến cháu ngoại gái gọi cơm, lòng lại linh hoạt lên.
Hắn nhanh chóng len lén hỏi: "Thiết Lan, có phải chuyện mượn gạch, vẫn có thể thương lượng lại được không?"
Vương Thiết Lan thấy hắn không bỏ cuộc, lập tức không vui đáp trả: "Chuyện này lúc ăn cơm anh đừng có hỏi, nếu mà làm con gái ta không vui, ta không nhận anh là anh trai."
Vương Thiết Sơn đâu thèm để ý đến câu này của Vương Thiết Lan, đến lúc đó hắn cứ nói trên bàn ăn là ngày tháng qua có bao nhiêu gian khổ, thì không tin cháu ngoại gái không mềm lòng.
Buổi trưa Giang Hải về cùng Tôn tiểu đệ, thấy trong nhà có thêm một người, lập tức hiếu kỳ nhìn qua.
Vương Thiết Sơn lập tức nở nụ cười thân thiện, cười nói: "Đây là Giang Hải hả, trông thật là sáng sủa!"
Nói xong lại quay sang nhìn tiểu đệ: "Đây là cháu ngoại lớn hả, trông thật là khỏe mạnh bụ bẫm, vừa thấy là người có phúc khí!"
Giang Hải không có biểu tình gì, liếc mắt nhìn hắn một cái, quay người kéo tiểu đệ vào nhà.
Chân trước vừa vào nhà, chân sau Vương Thiết Sơn đã chạy đến trước mặt Tôn Khinh mách lẻo.
"Khinh Nhi, con riêng của Giang Hoài, con phải đề phòng đó! Con bây giờ sinh là con gái, phải nhanh chóng sinh thêm một đứa con trai nữa, để sau này tiền bạc của nhà các con cũng được chia nhiều hơn!" Vương Thiết Sơn là thấy Giang Hoài không có ở nhà, mới dám nói như vậy.
Tôn Khinh liếc mắt nhìn hắn, nhịn không được nói móc một câu: "Tôi có thể thật sự cảm ơn anh, vì đã nghĩ cho tôi!"
Vương Thiết Sơn còn tưởng là thật, cười hì hì thăm dò tay, vác lấy tư thái đại cữu.
"Con là cháu ngoại gái của ta, ta không nghĩ cho con, thì nghĩ cho ai. Ở thôn ta cũng không phải là không có trường hợp như vậy, mẹ kế vào cửa, sinh là con gái, đàn ông còn sống thì không sao, đợi đàn ông đi rồi, con trai riêng ở trước trực tiếp đuổi mẹ con ra khỏi nhà, những chuyện như vậy ta thấy nhiều rồi!"
Tôn Khinh yếu ớt nhìn hắn không nói gì.
Vương Thiết Sơn không hề tự giác đi lung tung trong phòng, xem cái này cũng thấy lạ, xem cái kia cũng thấy lạ.
"Khinh Nhi, thôn ta mở điện rồi. Nhà con có cái ti vi to thật!"
"Đây là hộp hát đúng không? Trời đất ơi, ta còn chưa thấy cái thứ gì to như vậy bao giờ!"
Vương Thiết Lan bưng đồ ăn ra, nhịn không được nhắc nhở một câu.
"Đừng có động lung tung, làm hỏng thì đền đó!"
Vương Thiết Sơn nghe em gái lại lên gân, nhịn không được lườm nguýt một cái, rụt tay lại.
Tôn Khinh ở một bên suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Vương Thiết Sơn mấy năm nay cũng thật là đủ "Nhẫn nhục phụ trọng" để mà đến nhà bọn họ xin đồ, đã chịu Vương Thiết Lan mắng không ít rồi!
- Chín chương rồi, tiến lên nào!
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận