Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1042: Muốn, không muốn! (length: 4110)

"Lão Lý gia mấy ngày trước tự mình mang con dâu tới tìm ta, nói là muốn để ta hỗ trợ ở Thanh Quế Hoa Viên thuê mặt bằng? Ta lấy đâu ra mặt bằng cho nàng đi tìm, bây giờ nhà ta mặt bằng còn không đủ dùng!"
Tôn Khinh gật đầu: "Không cần để ý đến bọn họ, hai hôm trước bọn họ cũng tới tìm ta, bị má ta cản ở ngoài rồi."
Hướng Quỳ nghe xong, lập tức kêu oai oái: "Bọn họ còn nói với ta là, ngươi bảo ta giúp họ tìm. Thế này không phải nói dối sao?"
Tôn Khinh giọng yếu ớt nói: "Nếu ta bảo ngươi hỗ trợ, sẽ nói trực tiếp với ngươi, sẽ không để bọn họ nói giùm. Ngươi và cái đám người đó đừng có chung một hơi, đừng để ai mượn danh nghĩa của ta mà nhờ họ giúp đỡ, bọn họ đều tin đó!"
Hướng Quỳ mắng lão Lý gia mấy câu vô đạo đức, liền tắt điện thoại.
Buổi tối, Tôn Khinh kể chuyện này với Vương Thiết Lan.
Vương Thiết Lan trực tiếp hừ một tiếng khinh miệt: "Xem lần sau ta thấy bọn họ, xem ta mắng họ như thế nào!"
Tôn Khinh cười không nói gì, có đôi khi mồm miệng của đám đàn bà, còn lợi hại hơn dao!
Buổi tối, Giang Hoài không có về nhà ăn cơm. Đến lúc Tôn Khinh chuẩn bị ngủ thì hắn mới về.
Quần áo có mùi rượu nhàn nhạt, vừa vào nhà, nàng đã ngửi thấy!
Giang Hoài kéo người lại, hôn vội vài cái rồi đi rửa mặt.
Tôn Khinh mắt sáng lên, món quà bất ngờ lúc trước nàng nói, cũng đến lúc chuẩn bị.
Hắc hắc. . .
Mùi rượu làm Tôn Khinh có chút chếnh choáng, mơ màng muốn ngủ, nàng nghe thấy Giang Hoài nói: "Ta mấy ngày nữa muốn đi Hạ thành phố một chuyến!"
Tôn Khinh lập tức tỉnh táo, ngồi bật dậy hỏi: "Đi làm gì?"
Giang Hoài cười kéo người tới.
"Đi xem một chút!"
Tôn Khinh lập tức mắt lấp lánh nói: "Ta cũng đi!"
Giang Hoài trong mắt mang ý cười, nhìn Tôn Khinh.
"Ngươi bỏ được đi sao?"
Tôn Khinh trực tiếp trợn mắt với hắn.
"Ngươi bỏ được, ta liền bỏ được!"
Giang Hoài cười không nói gì, tay xoa nhẹ.
Không cần Giang Hoài khuyên, Tôn Khinh tự mình thỏa hiệp trước.
"Ta không yên tâm."
Giang Hoài càng cười tươi hơn, trực tiếp ôm chặt người.
Giang Hải khai giảng được một thời gian, chương trình lớp 11 học nặng hơn, hiện tại bài tập còn chưa làm xong, đừng nói đến việc trông trẻ.
Tôn Khinh có chút tính sai cảm giác!
Cũng may, trong nhà còn có vợ chồng Tôn Hữu Tài. Vương Hướng Văn cộng thêm một bé Tôn tiểu đệ.
Nhưng mà~ Cho dù mấy người này cộng lại, dường như vẫn không đủ dùng!
Thiếu một người thôi, đã mệt mỏi rồi!
Bảo bối Tới Tới hiện tại nói rõ nhất là: Muốn, không muốn!
Ngón tay út chỉ vào đồ vật, lông mày nhỏ nhíu lại: "Muốn!"
Nếu lấy được, Vương Hướng Văn mau lẹ đi lấy. Nếu không lấy được, Vương Hướng Văn gọi tiểu tổ tông thế nào cũng vô dụng!
Chỉ một chữ, muốn!
"Tới Tới, cái đó không được, rơi xuống trúng vào con sẽ đau đó!"
Bảo bối Tới Tới mắt sáng rực nhìn chằm chằm Vương Hướng Văn, miệng nhỏ mở ra khép lại: "Muốn!" Nói muốn nghiêm túc bao nhiêu, thì nghiêm túc bấy nhiêu.
Sắp xếp xong Vương Hướng Văn, liền bắt đầu sắp xếp Tôn Hữu Tài. Ngón tay út chỉ đồ chơi, trong giọng nói tràn đầy khí thế, nói rõ ràng: "Muốn!"
Tôn Hữu Tài nhanh chóng bảo tiểu đệ đi lấy.
Đứa bé lập tức không chịu, nhíu mày, miễn cưỡng nói: "Không muốn!"
Tôn Hữu Tài nghe xong mừng: "Bảo bối Tới Tới lại không muốn nữa sao? Tiểu đệ đừng đi lấy, lại không muốn rồi!"
Đứa bé lại không chịu, vẻ mặt đau lòng nhỏ, nói giọng nặng: "Muốn!"
Tôn Hữu Tài muốn choáng.
"Rốt cuộc là muốn hay không muốn hả? Tới Tới ơi, con làm ông ngoại chóng cả mặt rồi!"
Tôn Khinh đi ngang qua lẳng lặng trợn mắt: Ý là bảo ông đi lấy, không được để người khác lấy!
Chuyện này mà còn nghe không hiểu?
Tôn Hữu Tài mắt tinh thấy con gái, vừa muốn gọi thì con gái đã như có chó đuổi sau lưng, chạy biến!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận