Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 976: Không sai biệt lắm là kém nhiều ít? (length: 4031)

Tôn Hữu Tài hơi nhún vai chạy tới cái bàn phía dưới: "Thân nương a, ta làm cả một tháng, cũng kiếm không ra được đấy!"
Tôn Khinh cười nói: "Lại không bảo ngươi bỏ tiền ra, ngươi chỉ cần nói có rảnh hay không thôi?"
Một khi nhắc đến chuyện này Tôn Hữu Tài liền do dự, xưởng may hiện tại bận quá, hắn lại trông coi bàn hàng, một chốc một lát rời người đều không được!
Tôn Khinh: "Ngươi không thể tìm người thay ngươi sao?"
Tôn Hữu Tài không muốn: "Nếu ta mà về, người ở kia không đi làm thì sao xử lý?"
Tôn Khinh trực tiếp cười chế giễu hắn, con ngươi đảo một vòng, cho hắn một chủ ý.
"Hay là ngươi hỏi xem Cao Tráng bọn họ có nguyện ý đi thay ngươi không, ta đâu có phải không trả tiền cho bọn họ đâu, tìm người chẳng có gì là lạ, có được không?"
Vừa nói đến đây, Tôn Hữu Tài có chút động tâm. Hắn lập tức hỏi Giang Hải: "Đại Hải, ngươi nói ta tìm ai thì thích hợp đây?"
Giang Hải nghĩ nghĩ rồi nói: "Để ta hỏi xem, bọn họ có nguyện ý hay không thì ta không biết!"
Tôn Hữu Tài nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nếu không được thì ta không đi!"
Vương Thiết Lan cũng không nói gì, hiện tại Tôn Hữu Tài vất vả lắm mới có được công việc ổn định, kiếm được một khoản lương an ổn, trong lòng bà không muốn để Tôn Hữu Tài đi.
Nhưng lại sợ nói ra lại không hay, việc này cứ giao cho con gái quyết định vậy!
Giang Hải ăn no cơm liền đi, quá nửa tiếng sau liền quay lại báo tin.
"Tỷ Khinh Khinh, chúng ta tìm được người thay ca rồi."
Tôn Khinh đang cùng Vương Hướng Văn gọi điện thoại, vừa thấy Giang Hải tới, lại nói với Vương Hướng Văn vài câu, liền cúp điện thoại.
"Ai vậy?" Tôn Khinh nhìn Giang Hải hỏi.
Giang Hải: "Đại ca Cao Tráng, Cao Lâm. Gần đây hắn đang tìm việc làm đó?"
Tôn Khinh gật đầu: "Cũng coi như là người một nhà. Được thôi, cùng hắn nói, sáng sớm mai sáu giờ đến nhà ta, để ông ngoại con dẫn hắn đến xưởng may xem thử việc!"
Giang Hải nhanh như gió lốc lại chạy đi.
Vương Thiết Lan vui vẻ một bên xem con, một bên thu dọn quần áo.
"Tiểu đệ, trông nom bảo bối của ta cẩn thận đấy, đừng để con bé rớt xuống nha ~" Vương Thiết Lan thỉnh thoảng nhắc nhở tiểu đệ một tiếng.
Tiểu đệ không biết gì khác, chỉ biết đọc mấy thứ học ở trường.
Từ ghép vần đến chữ số, còn có nhạc thiếu nhi, nói huyên thuyên, nói một hồi lại chuyển thành hát ~ Cũng vì thế, Giang Lai có mấy bạn học rất thích cậu, thỉnh thoảng cười khúc khích.
Trong miệng Vương Thiết Lan, lại thành cười ngây ngô!
"Con xem con gái con đó, nói gió là mưa, nói bao xe là bao xe, cũng không biết thương lượng trước sự tình. . ."
Vương Thiết Lan cũng bắt đầu nghĩ vớ vẩn!
Tôn Khinh ở trong phòng, nhìn hai người một lớn một nhỏ, xem thường liếc một cái, tâm tình tốt đi gọi điện thoại cho Tiết Linh.
"Linh Nhi à, cái này ta gọi là đột kích kiểm tra đó, phòng ngừa lão Giang nhà chúng ta giấu ta làm bậy bạ lung tung đấy!"
Tiết Linh trực tiếp cười lên qua điện thoại cho Tôn Khinh nghe: "Hắn dám sao? Cô hỏi thử xem hắn, mượn hắn một trăm lá gan, hắn có dám không?"
Tôn Khinh cười hắc hắc nói: "Vậy cũng chưa chắc à nha, ta nói với cô nha, Hạ thành phố không có như ở chỗ chúng ta đâu, lão Trương nhà cô, cô phải coi chừng kỹ một chút!"
Vừa nói đến đây, Tiết Linh liền bực.
"Cô đừng nói nữa, đúng là có chuyện này luôn!" Tiết Linh tức giận nói.
Tôn Khinh thầm mắng bản thân một tiếng cái miệng quạ đen: "Có chuyện gì vậy? Lão Trương có làm chuyện gì có lỗi với cô à?"
Qua hai giây Tiết Linh mới nói: "Chuyện kia thì không có, nhưng mà cũng chẳng kém là bao."
Tôn Khinh vội vàng hỏi: "Không sai biệt lắm là kém bao nhiêu?"
Tiết Linh lạnh giọng nói: "Một chút xíu thôi!"
Tôn Khinh giọng cũng lạnh: "Là lão Trương tự nguyện à?"
Tiết Linh giọng khô khan nói: "Chuyện đó thì không phải, nói là mời một đại lão bản vật liệu xây dựng đi ăn cơm."
Tôn Khinh hiểu rồi, một hồi lâu mới nói: "Chỉ cần tự hắn không nhúng tay vào là được!"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận