Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 711: Này tiểu hài nhi, là cái tri kỷ tiểu hài nhi! (length: 4178)

Giang Hoài cố ý hỏi nàng cái vấn đề mà nàng chẳng hề có chút cảm giác nào, cộng thêm việc nguyên thân có kinh nguyệt không đều, thành thói quen, mỗi lần Giang Hoài hỏi, nàng đều qua loa cho xong.
Nàng nhớ lại, Giang Hoài phải hỏi đến mười lần rồi. Nàng trả lời đều y như nhau.
Về sau Giang Hoài không biết là thất vọng, hay là bận quá nên không hỏi nữa.
Nguyên thân bị trễ kinh thường sẽ không quá mười ngày, nàng đây đã hơn nửa tháng, chẳng lẽ vẫn là trễ kinh sao?
Tôn Khinh ngay lập tức tìm lão trung y bắt mạch!
"Sư phụ mau bắt mạch cho ta!" Tôn Khinh vội vã đưa bàn tay đến trước mặt Tống Tư Mẫn.
Tống Tư Mẫn không ngẩng đầu lên, chỉ nói hai chữ: "Xếp hàng!"
Tôn Khinh tức quá, trong lòng tự nhủ: Không bắt mạch cho ta, ta tự mình làm!
Gần đây nàng đang cùng Tống Tư Mẫn học bắt mạch, cái này không giống như học thuộc lòng, hiện tại nàng cũng mới chỉ chập chững bước đi thôi.
Giang Hoài thấy hôm nay thời tiết không tốt, sớm đến đón Tôn Khinh. Vừa vào cửa đã thấy Tôn Khinh tự bắt mạch cho mình.
"Đang học bắt mạch đấy à?"
Tôn Khinh bình tĩnh gật đầu: "Ừ, ta xem thử xem thế nào là hoạt mạch."
Giang Hoài không hiểu, quay đầu nhìn Tống Tư Mẫn!
Tống Tư Mẫn không vui trừng mắt liếc hắn một cái, hung dữ nói với Tôn Khinh: "Đưa tay đây!"
Tôn Khinh thật thà đưa tay qua.
Giang Hoài thấy Tống Tư Mẫn thận trọng như vậy, trong lòng hơi hồi hộp.
Thời gian bắt mạch rất ngắn, Tống Tư Mẫn cũng không nói gì, liền bảo Giang Hoài: "Mang nàng đến bệnh viện kiểm tra."
Giang Hoài: Kiểm tra cái gì? Tôn Khinh bị bệnh à?
Vừa nghĩ đến Tôn Khinh sinh bệnh, Giang Hoài không thể chờ đợi thêm, kéo Tôn Khinh đi ngay.
Tống Tư Mẫn tức giận đứng lên mắng: "Ngươi đi nhanh thế làm gì, có tiền nhặt hả?"
Tống Tư Mẫn vừa hét, đã làm Vương Thiết Lan từ hậu viện chạy ra.
"Tống đại phu, sao thế?"
Tống Tư Mẫn liếc tạp dề trên người Vương Thiết Lan một cái, không vui nói: "Nhanh bảo con rể của ngươi đi chậm thôi, chẳng phải mong cháu à? Ai lại mong cháu như thế chứ?"
Lần này Vương Thiết Lan linh hoạt hơn bất cứ lúc nào, phản ứng ngay lập tức, ba chân bốn cẳng đuổi theo!
...
Đến bệnh viện thì đã sắp tan làm, may nhờ quen người, tốn ít công sức, kết quả kiểm tra liền có.
Giang Hoài nhìn chằm chằm vào tờ siêu âm B có năm sáu phút, vừa dời tầm mắt đã vội vàng chạy theo bác sĩ để hỏi những điều cần chú ý.
Vương Thiết Lan mừng đến phát khóc.
Con gái bà rốt cuộc có thai!
"Khinh Nhi, mụ vui lắm!"
Tôn Khinh buồn cười nhìn Vương Thiết Lan, đưa cho bà một đôi vàng, bạc còn không thấy bà vui như vậy.
Tôn Khinh cúi đầu nhìn bụng, đã hơn năm mươi ngày rồi, mà chẳng hề có chút cảm giác nào.
Đứa nhỏ này thật là một đứa trẻ tri kỷ!
Giang Hải mệt gần chết từ công trường trở về, vừa về đến nhà đã trợn tròn mắt.
Người đâu?
Cơm đâu?
Sao lại khóa cửa rồi? Hắn làm sao vào nhà được đây?
Định đến nhà Điền Chí Minh ăn ké bữa tối, thì thấy ba hắn dắt tay tiểu mẹ kế đang đi vào!
Cái tay đó, có thể dắt giữa ban ngày ban mặt thế sao?
Chưa kịp phản ứng thì Vương Thiết Lan đã lên tiếng gọi người.
"Đại Hải, mau đi với ta mua đồ ăn, tối hầm sườn ăn!"
Giang Hải: Có chuyện gì vui mà vui đến thế, còn hầm sườn nữa?
Vốn Giang Hoài còn muốn ôm Tôn Khinh xuống xe, nhưng Tôn Khinh không chịu!
"Giang Hải lúc này chắc chắn đang ở nhà, để hắn thấy thì sẽ đoán mò!"
Giang Hoài không chịu nghe Tôn Khinh, bị Tôn Khinh làm bộ giận dữ đánh cho hai cái, mới buông tay.
Vương Thiết Lan và Giang Hải vừa đi, Giang Hoài liền ôm Tôn Khinh vào phòng.
Mỗi bước chân đều đi rất vững, lúc ôm cũng vô cùng cẩn thận.
Nhẹ nhàng đặt người lên giường, Tôn Khinh nhìn vẻ mặt của Giang Hoài, mặt bất giác đỏ lên.
"Ngươi đi đóng cửa lại đi!"
- Hết chương 8, ngày mai tiếp tục!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận