Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 20: Hiện tại lên giá! (length: 4354)

Vương Liên Hương nghe xong nhói đầu ngón tay, gào khóc càng dữ dội.
"Ta không bệnh, ta không bệnh, buông ta ra..."
Tôn Khinh tặc lưỡi lắc đầu, đều đã châm trên dây, sao cũng phải châm hai châm lấy lệ.
"Không sao, người bị bệnh, đều nói mình không bệnh!"
Một câu nói suýt nữa khiến Vương Liên Hương tức hộc máu.
Hàng xóm láng giềng khóe miệng giật giật, nhà lão Lưu này là gặp phải kẻ ác rồi!
Còn chưa đợi Tôn Khinh động thủ, một giọng phụ nữ trung niên khí thế mạnh mẽ đột nhiên vang lên.
"Làm gì đấy làm gì đấy? Sao lại đứng hết ở cổng nhà con gái ta."
Tiếp theo là giọng đàn ông trung niên: "Tránh ra chút tránh ra chút, đụng hư không bồi thường đâu nhé!"
Mọi người đồng loạt hướng người vừa nói chuyện nhìn sang, vừa rồi xem náo nhiệt quá tập trung, đều không nghe thấy phía sau có người tới!
Người tới chính là hai vợ chồng Tôn Hữu Tài!
Trong lòng Tôn Khinh kêu thầm một tiếng, sao trở về nhanh vậy?
"Cha mẹ, cuối cùng thì cha mẹ cũng tới, cả nhà này người ta phá cổng nhà con, đạp cửa nhà con, còn nằm ở trước cổng nhà con định lừa con?" Tôn Khinh lanh lẹ mách tội, trước mặt cha mẹ, ai mà chẳng phải là con nít.
Hai vợ chồng Tôn Hữu Tài chưa đợi con gái nói xong, gầm lên một tiếng nhào tới.
Vương Thiết Lan một cước đá văng Lưu Hưng Tài, ngồi lên người Vương Liên Hương tát ba ba ba tới tấp hai bên.
Tôn Hữu Tài không nói hai lời xông vào người Lưu Hưng Tài, đè xuống mà đánh.
Mắt hàng xóm láng giềng đều muốn trợn trừng ra ngoài.
Gia đình mới chuyển đến này, toàn là những kẻ khó chơi, không dễ chọc không dễ chọc!
Lưu Xuân Vượng vừa thấy con trai vợ già đều bị người đè đánh, sốt ruột giậm chân, vừa định xông lên hỗ trợ, liền bị một loạt châm trong tay Tôn Khinh dọa cho lui lại.
"Cha mẹ, cả nhà bọn họ vừa nãy còn mắng con là con bé, kỹ nữ, phụ, tiểu, quả, phụ, mắng khó nghe lắm!" Tôn Khinh tiếp tục mách tội!
Hai mẹ con Vương Liên Hương vốn đã bị đánh la oai oái, hai vợ chồng nhà Tôn nghe xong con gái nói vậy, lại càng dùng sức tát tới tấp lên người hai mẹ con.
"Để mày mắng con gái tao, mày mới là lão, kỹ nữ, phụ, lão quả, phụ..." Vương Thiết Lan chửi một câu tát một cái, lực tay luyện ra từ những trận đánh nhau với các bà trong thôn, đánh cho Vương Liên Hương mắt hoa đầu váng, không có sức phản kháng.
Người nhà họ Tôn nổi tiếng bặm trợn, trong đầu toàn ý nghĩ kì quái, ai cũng thân hình to lớn, cao lớn vạm vỡ, người trong thôn đều không ai dám chọc bọn họ nhà lão Tôn, chọc một cái liền là một ổ. Tôn Hữu Tài lại là nổi bật nhất nhà Tôn, hồi trẻ một quyền xuống có thể đấm chết một con lợn.
Lưu Hưng Tài mấy lượt đã bị Tôn Hữu Tài tóm đánh bất tỉnh, giờ chỉ là đơn phương bị đánh như bao cát!
Tôn Khinh liếc nhìn phía sau một cái, run rẩy một cái!
Mẹ kiếp, nàng cũng không nỡ nhìn!
"Cha mẹ, được rồi đấy, đánh người ta bất tỉnh không đòi được tiền!" Tôn Khinh vội vàng nhắc nhở hai câu.
Hai mẹ con Vương Liên Hương nghe vậy, vội vàng dừng tay.
"Khinh Nhi à, nhà chúng nó nợ nhà ta bao nhiêu tiền?" Hai vợ chồng Tôn Hữu Tài vừa bước lên phía trước, Lưu Xuân Vượng sợ hãi vội tránh vào góc tường.
Lưu Hưng Tài và Vương Liên Hương nằm trên mặt đất không ngừng rên hừ hừ, Tôn Hữu Tài một chân đạp về phía Lưu Hưng Tài.
"Lại hừ hừ, tao còn đánh!"
Lời này còn công hiệu hơn cả thuốc tiêm, hai mẹ con không những không dám rên, đến thở mạnh cũng không dám.
Hôm nay bọn họ đúng là gặp phải sát tinh rồi!
Tôn Khinh một bên thu châm, một bên nói: "Một trăm!"
Lưu Xuân Vượng nghe xong lập tức nhảy dựng lên: "Vừa rồi cô còn nói năm mươi."
Tôn Khinh liếc hắn một cái: "Ông cũng nói là vừa rồi, giờ lên giá!"
Mấy hàng xóm đang hóng chuyện đổi sang xem náo nhiệt: Hay cho nhà này!
Tôn Hữu Tài nghe vậy, lập tức quát to: "Không muốn bị đánh thì mau móc tiền ra!"
Vương Liên Hương thực sự bị đánh sợ rồi, vừa rồi bà lão kia không ngừng giật tóc tát mặt bà ta, còn đánh vào ngực, giờ đau nhức hết cả người, chỉ muốn mau chóng đưa tiền cho xong chuyện, về sau cách xa đám sát tinh này! Không dám tới đây nữa!
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận