Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 790: Hắn nói ta cái gì? (length: 4425)

Trò chuyện một chút, những người này không biết thế nào lại nói đến Tôn Khinh.
"Khinh Nhi, cái thai này của ngươi, nhìn như là một cô nương." Người kia nói xong, lại hối hận, vội vàng "phì phì phì" vài tiếng.
"Ta nói đùa thôi, ngươi đừng để bụng nhé!" Lão thái thái cẩn thận nhìn Tôn Khinh, sợ nàng giận.
Ai ngờ Tôn Khinh mặt đầy kinh hỉ: "Thật á? Tốt quá rồi! Ông nhà ta thích con gái lắm!"
Mọi người xung quanh nghe mà trợn mắt há hốc mồm.
Đứa con đầu lòng ai mà chẳng mong muốn một thằng con trai? Người biết chuyện nhà Tôn Khinh mới phản ứng ra.
Chả trách lão Giang lại nói vậy, nhà bọn họ đã có một thằng con trai rồi!
"Con gái cũng tốt, con gái biết thương người!" Các bà lão nhanh chóng hòa giải.
Vương Thiết Lan ở đằng sau bận rộn một hồi, nghe thấy phía trước có động tĩnh liền chạy đến, vừa tới đã nghe thấy mọi người nói vậy, lập tức vỗ đùi nói: "Đấy chứ, con gái tôi tốt thế nào, lại mua hết cái này đến cái kia cho chúng tôi, lại còn đưa tiền đưa đồ, so với một trăm đứa con trai cộng lại cũng hơn!"
Bị Vương Thiết Lan ngắt lời như vậy, mọi người lại thấy con gái cũng tốt thật!
"Đứa này sinh con gái, nuôi hai năm, rồi lại sinh một thằng cu nữa, có cả nếp cả tẻ!"
"Đúng đúng đúng, con gái vẫn là tốt. Hai hôm trước con gái tôi lại đưa cho tôi không ít đồ ăn, còn con trai, chỉ biết đến chỗ tôi lấy đồ thôi!"
Mọi người xôn xao, bắt đầu kể con gái chỗ nào tốt chỗ nào tốt, cứ thế nói đến khi Tống Tư Mẫn tan làm.
Đến lúc trên đường về, Vương Thiết Lan lại không vui, dọc đường bĩu môi không nói gì!
Tôn Khinh ban đầu không phát hiện, đến lúc gần đến nhà Vương Hướng Văn mới nhắc nhở nàng.
"Chị, dì nhỏ không vui."
Tôn Khinh quay đầu nhìn sang, đúng là vậy thật.
"Mẹ, sao mẹ thế?"
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi, Vương Thiết Lan liền khóc òa.
Trước kia Vương Thiết Lan đánh nhau vỡ đầu còn không khóc, sao giờ không bị đánh, ăn uống đầy đủ ngược lại lại khóc?
"Mẹ? Mẹ sao thế?" Tôn Khinh lập tức lo lắng.
Vương Thiết Lan vừa thấy con gái vây quanh mình, vội vàng quệt sạch mặt.
"Mẹ không sao!"
Tôn Khinh nghiêm mặt nhìn bà: "Mẹ có chuyện! Con là con gái mẹ, mẹ có gì mà không thể nói với con?"
Vương Thiết Lan vốn dĩ không phải là người hay nhịn, nghe con gái nói vậy, lập tức thật thà kể.
"Khinh Nhi, mẹ sợ ông nhà nói con."
Tôn Khinh buồn cười nhìn bà: "Ông ấy nói con cái gì?"
Vương Thiết Lan lo lắng nói: "Nói con không cho ông ấy sinh con trai."
Tôn Khinh bật cười.
"Mẹ, mẹ đừng lo, ông nhà bảo, ông ấy thích con gái."
Vương Thiết Lan không tin: "Ông ấy nói thế là vì ông ấy đã có Giang Hải rồi, nếu không có Giang Hải, con cứ nhìn mà xem~"
Tôn Khinh trực tiếp cười đến phát bực: "Có gì mà phải xem, đều là mình sinh con, sinh trai hay gái đều như nhau."
Vương Thiết Lan lại nổi cơn gân cổ, giậm chân nói: "Không giống nhau không giống nhau, lúc mẹ sinh con, ba con tuy ngoài miệng không nói, nhưng cũng không cho mẹ sắc mặt tốt suốt một thời gian dài. Nếu không phải nhà nghèo, không chừng ông ấy đã không cần mẹ, còn đòi thêm một đứa nữa ấy chứ~"
Tôn Khinh vừa buồn cười, vừa đau lòng.
Vương Thiết Lan đúng là một người cố chấp, nhưng đối với con gái thì lại rất tốt!
Về điểm này, nàng có chút ngưỡng mộ nguyên chủ!
"Mẹ, mẹ nói ba chê mẹ, mẹ đã từng hỏi ba chưa?" Hôm nay Tôn Khinh sẽ làm cho bà hiểu rõ luôn.
Vương Thiết Lan lập tức ngẩn người, một lúc lâu mới ngượng ngùng nói: "Ai mà đi hỏi chuyện đấy chứ."
Tôn Khinh im lặng liếc mắt, đôi khi vợ chồng mâu thuẫn, phần lớn nguyên nhân là do không chịu nói rõ.
Cứ như cây chổi quét xuống đất, một người muốn người kia nhặt lên, chứ không nói thẳng ra là: "Anh nhặt đi, tôi không muốn nhặt."
Mà lại nói: "Sao anh lười thế, quét xong mà để nó đổ đấy." Vừa lẩm bẩm vừa đi nhặt.
Rõ ràng là người chịu khó, nhưng qua miệng người khác lại thành người khó nghe.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận