Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 824: Ba, ngươi sẽ ôm hài tử sao? Đừng cho ngã! (length: 4374)

Giang Hoài vẫn luôn đứng ở bên cạnh yên lặng xem Tôn Khinh, không nói lời nào.
Tôn Khinh cười tủm tỉm xem Giang Hải thuần thục dỗ muội muội, đầu cũng không thèm quay sang hướng Giang Hoài câu câu ngón tay.
Quá hai giây, một bàn tay to không tiếng động đưa tới.
Tôn Khinh lập tức đáp lại một nụ cười tươi rói, dùng sức đem tay nắm chặt trong lòng bàn tay.
"Đại Hải, muội muội sao còn chưa ăn no? Bình thường nàng có phải ăn khỏe lắm không?" Tôn Khinh một hơi hỏi ra hai vấn đề.
Giang Hải không vui nhìn hai người trước mặt, nàng cũng không thấy ngại mà hỏi à? Ba hắn cũng không thấy ngại mà nhìn bên này à?
Hắn mỗi ngày chỉ cần chậm một chút thôi, chắc tiểu tử kia đã đói thành khỉ rồi.
"Mới sinh ra không mấy ngày, ngươi nghĩ nàng ăn bao nhiêu? Lát nữa là no thôi!" Giang Hải không vui nói.
Tôn Khinh trừng mắt to, một giây sau bĩu môi ngả người qua mách tội.
"Lão công, con trai ngươi mắng ta!"
Giang Hoài quay đầu, ánh mắt sắc bén hướng Giang Hải gườm qua.
"Không được mắng mẹ kế ngươi."
Giang Hải tức đến bật cười, âm thầm trợn mắt xem hai vợ chồng kia.
Trông con giúp các người, còn bị hai vợ chồng các người mắng?
Ngẫu là kẻ oan ức à?
Hai người các ngươi ăn ý bắt nạt ta, ta liền không cho con các ngươi bú sữa ~ Vừa định rút bình sữa ra, miệng đứa bé lập tức đáng thương hề hề mút lấy.
Giang Hải vội vàng nhét bình sữa trở lại.
Mẹ nó, đây cũng là một ông tổ con!
Tôn Khinh trong lòng cười nở hoa, tay không ngừng cào vào lòng bàn tay Giang Hoài. Đôi mắt to ngập nước, không ngừng đưa ánh mắt cho Giang Hoài.
Xem, con trai ta hài hước chưa kìa!
Giang Hoài nhìn người tươi tắn sống động trước mắt, khóe môi chậm rãi cong lên.
Nàng rốt cuộc đã trở về.
Giang Hoài lật tay lại nắm chặt bàn tay Tôn Khinh trong lòng bàn tay, dùng sức nắm chặt.
Giang Hải đã luống cuống tay chân bận bịu, vừa mới cho đứa bé ăn xong, đứa bé lại tè.
Vừa thay tã xong, lại ị.
Động tác thuần thục, khiến Tôn Khinh xem đến ngẩn người.
Nàng theo bản năng thụt người xuống, chậm rãi kéo chăn đến ngang mặt để giấu.
Những việc này, thiếp không làm được a!
Giang Hải thay xong mới nhớ, tiểu mẹ kế đều tỉnh, sao hắn còn phải làm những việc này?
Đây không phải việc hai vợ chồng kia nên làm sao?
"Ba ~" Giang Hải sốt ruột quay đầu định quăng nồi, vừa quay đầu lại, liền bị ánh mắt sắc bén xuyên thấu lồng ngực.
"Mẹ ngươi mệt rồi, đừng ồn ào!"
Giang Hải: ". . ."
Hắn đắc tội ai chứ ~ Giang Hoài cúi đầu xem đôi mắt đen láy đang liếc ngang liếc dọc kia, Tôn Khinh thấy đại lão nhìn nàng, nghịch ngợm nháy mắt.
Lão công, tất cả nhờ cả vào ngươi đó ~ Khuôn mặt băng giá mấy ngày, vì một cái nháy mắt mà tan băng.
"Để ta đi, con đi xem bà ngoại với ông ngoại thế nào rồi, sao còn chưa về?" Giang Hoài đi đến nói với Giang Hải.
Giang Hải tuy trong lòng tức giận, nhưng khi nói chuyện, vẫn là hạ giọng.
"Ba, ba có biết bế trẻ con không? Đừng làm nó ngã." Trong giọng nói mang theo sự chê bai.
Giang Hoài vừa mới tan băng mặt, trong nháy mắt bị sương giá bao phủ. Hắn lạnh lùng nhìn Giang Hải nói: "Khi con còn nhỏ ta cũng bế rồi, chẳng phải giờ vẫn sống tốt sao!"
Trong chăn đột nhiên phát ra tiếng cười phì.
Tôn Khinh suýt chút nữa cười ra nước mắt.
Trời ơi đất hỡi! Hai cha con này, cũng hài hước quá rồi đó!
Giang Hải vừa đặt đứa bé vào tay Giang Hoài, tiếng khóc oà đột ngột vang lên.
Tôn Khinh lặng lẽ thò đầu ra, chuyện gì thế này?
Giang Hoài chau mày thật chặt nhìn đứa bé trong ngực.
Đứa bé không thoải mái chỗ nào à?
Giang Hải nhanh chóng bế đứa bé lại vào tay, thuần thục vỗ nhẹ hai cái.
Điều kỳ diệu đã xảy ra.
Đứa bé thế mà không khóc nữa.
Tiếng khóc gần như im bặt!
Giang Hải vỗ hai cái chờ khi đứa bé không khóc, lại đưa đứa bé cho ba nó bế.
Gần như là vừa mới đặt xuống, tiếng khóc oà lại đến!
- Bốn chương rồi!
Hôm nay đổi mới bốn chương, ngày mai đổi mới mười chương!
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận