Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 267: Tần Tương tạ lễ! (length: 4337)

Giang Hải trực tiếp mở miệng: "Chính là không đi." Ngươi làm gì được ta!
Tôn Khinh: "Ba ngươi tới!"
Giang Hải quay đầu liếc mắt một cái, vẻ mặt đắc ý: "Ngươi đừng hòng dùng chiêu này để dọa ta!" Hắn mà lại mắc bẫy nữa thì là chó!
Tôn Khinh mím môi, một mặt ý nhị nhìn Giang Hải.
"Trẻ con lớn rồi, không dễ lừa!"
Giang Hải cười nhạo: "Đừng giở trò với ta!"
Tôn Khinh hít hít mũi, bộ dạng muốn khóc mà không khóc nói: "Ba ngươi vất vả lắm mới nuôi ngươi lớn như vậy, trước khi đi, muốn uống một ly nước cam ép tươi cũng không được, hắn đi một mình, chắc chắn cũng không an lòng!"
Da gà Giang Hải nổi lên hết cả lên, không chút nghĩ ngợi nói: "Ngươi đừng nguyền rủa ba ta, ba ta khỏe mạnh!"
Tôn Khinh mặt ỉu xìu: "Đều không ai thương hắn, quan tâm hắn, hắn làm sao mà khỏe được!"
Mặt Giang Hải tối sầm đưa tay.
Tôn Khinh tiếp tục đau buồn.
Giang Hải nổi nóng quát: "Đưa tiền, hai đồng rưỡi!"
Tôn Khinh đang mưa dầm ủ dột, chớp mắt đã vui vẻ lên ngay.
"Hai đồng, cầm đi!" Đầu ngón tay kẹp hai đồng, đúng là vẻ mặt đắc ý!
Giang Hải không chịu: "Không phải nói cho ta năm hào tiền chạy chân phí sao?"
Tôn Khinh trừng mắt nhìn hắn: "Hiếu thuận với ba ngươi, ngươi lại còn đòi tiền chạy chân phí? Lòng hiếu của ngươi dùng tiền mua được sao?"
Giang Hải: Quá đáng!
Tôn Khinh: "Ba ngươi lại đến rồi?"
Giang Hải cầm tiền, vèo vèo mấy cái chạy mất dạng!
Tôn Khinh khoanh tay, một mặt đắc ý.
"Thằng nhóc, còn muốn đấu với ta, hừ~"
Mới vừa quay người lại "Nấc~ Cái kia, lão công, ngươi là con cú mèo à?"
Giang Hoài: "..."
Tôn Khinh như không có chuyện gì xảy ra, tươi cười đi qua khoác tay một người nào đó: "Lão công, hành lý của anh thu xếp xong chưa? Em đi giúp anh thu xếp nha! Đúng rồi, hôm nay em còn mua cho anh hai đôi giày, anh nhanh thử xem, không vừa, ngày mai em mang đi đổi!"
Giang Hoài cứ vậy bị Tôn Khinh ép buộc kéo vào phòng trong.
...
Giang Hải đi chợ đêm mua cam, đi đi về về mất hơn mười phút đồng hồ, lúc về đến nhà, một tập phim truyền hình còn chưa chiếu hết.
Tôn Khinh chỉ làm cho có lệ, không ngờ đại lão thật sự lấy va li ra cho nàng thu xếp.
Nàng thì dám thu xếp, đại lão dám xách sao?
"Lão công, mang ba bộ quần áo thay có đủ không?" Tôn Khinh vừa nửa người thò vào tủ quần áo tìm kiếm, vừa nói.
Giang Hoài: "Đủ!"
Tôn Khinh quay đầu liếc mắt một cái, đại lão đang thu dọn sách trên bàn.
"Hai đôi giày đủ không?" Tôn Khinh tiếp tục hỏi.
Giang Hoài: "Đủ!"
"Ba đôi tất đủ không?" Thực tế là bỏ vào sáu đôi.
Giang Hoài: "Đủ!"
"Hai chiếc quần lót đủ không?"
Giang Hoài không nói gì.
Tôn Khinh quay đầu nhìn Giang Hoài, cười gian.
"Lão công, sao anh không nói đủ?"
Giang Hoài không tự nhiên dời tầm mắt: "Em cứ xem đó mà làm!"
Tôn Khinh tóm được đuôi liền không buông.
"Lão công, em không có kinh nghiệm, anh dạy em đi?"
"Khụ khụ khục... Để anh đi lấy nước." Giang Hoài nói xong cầm ly nước, bước nhanh ra ngoài.
Tôn Khinh đắc ý lắc lắc đầu nhỏ, hừ, nàng trị được con trai, cũng trị được cha!
Chờ Giang Hoài lúc trở lại, trên tay có thêm một túi nhựa và túi vải.
Giang Hoài đã khôi phục bình tĩnh, mặt bình thản đặt ly nước lên bàn.
"Tần Tương nhờ người mang đồ tới cho em, còn có tiền!"
Tôn Khinh nghe vậy, vứt quần áo, lập tức chạy đến bên Giang Hoài.
"Nhờ ai mang?"
Giang Hoài bình tĩnh nhìn người tò mò: "Là đồng nghiệp của Tần Tương, anh có nghe ngóng qua, đồng nghiệp đó nhân phẩm cũng được, sẽ không nói bậy!"
Tôn Khinh nhanh tay mở túi quần áo ra, bên trong thả hai chiếc váy liền thân đang thịnh hành, còn có năm mươi đồng.
Váy liền thân là kiểu dáng thịnh hành, chất liệu cũng tốt, vừa nhìn liền biết không rẻ!
Còn có năm mươi đồng, bằng cả tháng lương của công nhân kỹ thuật. Vương An quản Tần Tương nghiêm như vậy, số tiền và đồ này chắc chắn không phải của Tần Tương, giải thích duy nhất, chính là Vương Bình đưa.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận