Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1131: Các ngươi gia bên trong nguyện ý? (length: 4038)

Bọn họ vừa đến nhà trước, Trần Nghiên liền gọi điện thoại tới ngay sau đó.
"Chị dâu, em đi cùng, lúc anh chị mua vé thì mua cho em luôn nhé!"
Tôn Khinh cười đáp ứng.
Đợi Giang Hoài trở về, Tôn Khinh lập tức kể chuyện này với hắn.
Giang Hoài yếu ớt liếc Tôn Khinh một cái: "Ta cũng gọi Tống Thanh và Trương Trung Viễn cùng đi."
Tôn Khinh âm thầm giơ ngón tay cái với đại ca, xứng đáng là hai vợ chồng, nghĩ chuyện gì cũng nghĩ giống nhau.
Cao Tráng bọn họ nghe ngóng được từ miệng Giang Hải chuyện bọn họ muốn đi thành phố Hạ, buồn bực mấy ngày, liền chạy đến nói lời ngon ngọt với Tôn Khinh.
"Chị Khinh Khinh, chị có thiếu người xách đồ không?"
"Chị Khinh Khinh, chị có thiếu người trông trẻ không?"
"Chị Khinh Khinh, em sẽ đưa tiền cho chị, sau này em đi làm rồi sẽ trả lại cho chị nhé ~"
Tôn Khinh liếc nhìn bọn họ, xụ mặt hỏi: "Mấy đứa muốn gì?"
Lý Đại Bằng, Lâm Hữu, Cao Tráng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mắt đều nhìn về phía Giang Hải, ra hiệu bằng ánh mắt bảo hắn nói.
Giang Hải làm bộ ho khan hai tiếng rồi nói: "Bọn họ muốn đi cùng."
Tôn Khinh không chút nể nang: "Mấy đứa nghĩ cũng hay nhỉ!"
Ba người Cao Tráng lập tức cúi đầu.
Tôn Khinh lại đổi giọng: "Cũng không phải là không được!"
Ba người Cao Tráng bất ngờ ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc và không dám tin.
Tôn Khinh: "Đến đó rồi, mấy đứa phải làm việc kiếm tiền trả lại cho ta đấy!"
Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chẳng phải là làm việc sao? Bọn họ làm được!
Tôn Khinh lại hỏi một câu: "Bố mẹ mấy đứa có biết không? Nếu không biết, ta không dẫn mấy đứa đi đâu!"
Ba người nghe xong liền gật đầu: "Biết biết, bọn con đã nói với gia đình từ sớm rồi."
Tôn Khinh nhìn ba người giành nói nhanh như vậy, nhếch mép hỏi: "Gia đình mấy đứa đồng ý sao?"
Cao Tráng vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Quá đồng ý luôn ấy chứ!"
Tôn Khinh trực tiếp liếc hắn một cái, nhìn sang hai người còn lại.
"Đồng ý, bọn họ hận không thể chúng con ở nhà chị không về luôn ấy!"
Tôn Khinh không nhịn được nghĩ: Mấy đứa có bao nhiêu là đáng ghét ở nhà vậy hả!
Sau khi quyết định chuyện này xong, bố mẹ ba người đều đến đưa tiền xe, đưa đồ cho Tôn Khinh.
"Chị dâu, các chị muốn mang đồ gì, cứ để Cao Tráng nhà chúng tôi cầm, nó khỏe lắm!" Bố mẹ Cao Tráng cười nói.
"Chị dâu, Đại Bằng nhà chúng tôi không nói gì, nhưng nó nghe lời lắm, chị có việc gì thì cứ sai nó làm là được!" Bố mẹ Lý Đại Bằng một mặt lấy lòng.
"Lâm Hữu nhà chúng tôi biết trông trẻ, em trai em gái nó đều do nó trông lớn cả đấy, đứa nhỏ từ bé đã có duyên với trẻ con rồi, cứ giao tiểu đệ với Lai Lai cho nó trông là được." Bố mẹ Lâm Hữu tranh nhau nói!
Tôn Khinh không nghe thấy gì khác, chỉ nghe thấy bọn họ gọi chị dâu thôi sao?
Nàng cái chị dâu trẻ tuổi này, bị một đám anh em già, vợ anh em già gọi mà còn có chút đỏ mặt!
Bố mẹ ba người nói lời ngon ngọt với Tôn Khinh một hồi, lại về nhà dạy dỗ con mình một trận!
"Phải ngoan ngoãn theo đại lão Giang với Tôn Khinh mà làm việc, sau này không thể thiếu phần của con!"
"Điền Chí Minh theo người ta làm một cái mà giờ cũng bắt đầu kiếm được nhiều tiền rồi đó!"
"Phải làm thật tốt, người ta bảo làm gì thì làm cái đó, phải nghe lời, đừng có giở tính trẻ con..."
...
Trước khi lên đường, Tôn Khinh đưa hai vợ chồng Tôn Hữu Tài và Vương Hướng Văn đi mua sắm một chuyến nữa!
Nửa đám nhóc con ăn của cha già là có thật mà!
Đống đồ cô mua về chưa qua hai ngày, bọn chúng đã xơi hết sạch sành sanh rồi!
Vừa đi đến chỗ rẽ, đã thấy thím Lý lại bày hàng ra.
Sau lưng thím Lý cõng một đứa bé, bên cạnh xe nhỏ để một đứa.
Một bên bọn trẻ khóc, một bên bọn họ làm việc!
Có thể làm Tôn Khinh phải trợn tròn mắt!
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận