Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1304: Sang năm ngươi còn không đi a? (length: 3948)

Tôn Khinh: Tùy ngươi nói sao cũng được.
Nàng vừa mới ngồi lên xe, điện thoại của Giang Hoài lại đến.
"Lên xe chưa?"
Tôn Khinh trả lời hắn bằng một giọng hờ hững.
"Rồi ~"
Giang Hoài: "Vương Lục đi chưa?"
Người máy vô cảm Tôn Khinh: "Đến rồi ~"
Giang Hoài: "Đồ đạc mang đủ chưa?"
Tôn Khinh: "Đủ rồi ~"
Lão mụ tử Giang Hoài: "Xuất phát chưa?"
Tôn Khinh: "Sắp rồi ~"
Đầu dây bên kia không tắt máy, nhưng lại không nói gì.
Đợi thêm hai giây, Tôn Khinh chậm rãi nở nụ cười.
"Lão công, anh còn đang nghe đấy hả? Không nghe thì em tắt máy đây?"
Giọng Giang Hoài nhanh chóng đáp lại: "Đang nghe, chờ xe chạy, anh sẽ tắt máy."
Tôn Khinh nghe ra sự lo lắng trong giọng của Giang Hoài, lập tức cười để anh nghe.
"Lão công, có phải anh lo cho em không?"
Giang Hoài trực tiếp đáp: "Phải."
Tôn Khinh cười càng tươi.
"Lão công, em biết ngay là anh không yên tâm về em mà, cứ nói mãi nói mãi, giống như lão mụ tử vậy. . ."
Đầu dây bên kia im lặng.
Tôn Khinh lập tức trêu: "Lão công, anh giận rồi hả?"
Giang Hoài vẫn không nói gì.
Tôn Khinh giọng như móc câu: "Anh muốn em dỗ dành hả?"
Giang Hoài: ". . ." Đừng, không phải lúc!
"Không giận, anh đang làm việc!" Giang Hoài nhanh chóng nói.
Tôn Khinh kéo dài giọng: "Em biết, đợi em đến nơi, em sẽ gọi điện thoại cho anh nhé ~"
Giọng Giang Hoài mang theo ý cười: "Ừ!"
Tôn Khinh vừa mới cúp điện thoại, xe liền khởi hành.
Vương Hướng Văn ở bên cạnh lẩm bẩm với Vương Lục.
"Năm ngoái tôi ngồi xe buýt, trên xe còn không có kín chỗ, giờ thì muốn không có chỗ để chân."
Vương Lục trực tiếp cười một tiếng: "Cái này tính gì, mấy năm trước tôi ngồi xe, một chuyến xe chỉ có mấy người, muốn nằm ngủ ngang thì ngủ."
Vương Hướng Văn đem chuyện thấy ở Hạ thành phố kể cho Vương Lục nghe, vài ba câu đã làm Vương Lục hứng thú.
Hắn tiếc nuối nói: "Sao Giang ca không phái tôi đến đó nhỉ? Tôi cũng muốn trải nghiệm cuộc sống a!"
Vương Hướng Văn cười ha ha nói: "Năm sau cậu chẳng đi sao?"
Vương Lục mím môi lắc đầu: "Hết cách, việc trong huyện còn chưa xong, việc ở thành phố vẫn chưa đâu vào đâu, tôi còn phải lo bên kia nữa a!"
Vương Hướng Văn lập tức chuyển sang giọng ghen tị với Vương Lục.
"Anh à, em còn ghen tị anh kiếm tiền đấy ~ anh xem em chạy hết chỗ này đến chỗ khác, có tiền đâu ~" Vương Hướng Văn nói với giọng điệu khoa trương.
Những lời này Vương Lục rất thích nghe, hai ba câu đã cùng Vương Hướng Văn lên tới anh em một nhà.
Vương Lục vừa biết tán gẫu lại biết khoác lác, giọng điệu cũng đầy ghen tị.
"Tôi còn ghen tị cậu có một cô chị gái tốt đấy. Tôi có chị gái ruột, lại có mấy chị họ, ngày tháng sống không ra gì, hận không thể ngày ngày đến nhà tôi ăn bám đồ đạc, vì cái này, vợ tôi hơi một tí lại cãi nhau với tôi. Mỗi lần tôi nghe người khác nói nhà ai có chị gái giỏi, giúp đỡ anh em, tôi lại ghen tị lắm!"
Vương Hướng Văn liếc nhìn Tôn Khinh một cái, thấy nàng nhắm mắt, không biết là nghỉ ngơi hay ngủ, hắc hắc một tiếng, bắt đầu khoe khoang.
"Chúng tôi nghèo mấy đời, mới sinh ra được một người tài giỏi như chị gái tôi ~~ Có lúc tôi còn nghĩ, có phải là nhà chúng tôi ăn Tết, đốt vàng mã, tất cả đều đốt cho nhà chị tôi rồi không. . ." Còn chưa đợi hắn nói xong, đã bị ai đó đánh.
"Chị, em là em trai ruột của chị đó, chị muốn đánh chết em hả. . ." Vương Hướng Văn ôm ngực, vẻ mặt khoa trương nói.
Tôn Khinh lặng lẽ liếc mắt, trong lòng tự nhủ: Cậu phải nói, tổ tiên nhà các cậu đời đời tích đức, tất cả đều dồn cho cậu rồi, nếu không thì làm sao mà gặp được ta chứ?
Nghĩ đến đây, Tôn Khinh lập tức đắc ý.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận