Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 302: Còn là kháp ngươi đi! (length: 4214)

Tôn Khinh đem dáng vẻ đắc ý của Mã Ái Hoa thu vào mắt, con ngươi đảo một vòng, cười nói: "Trước đây ta cùng ngươi nói hai tay chuẩn bị, hiện tại lại thêm một tay chuẩn bị!"
Mã Ái Hoa quên cả uống cháo, nhìn trừng trừng Tôn Khinh.
"Cái gì ~ cái gì chuẩn bị?"
Tôn Khinh chỉ vào Tiết Linh bên cạnh nói: "Nàng nha, nàng chính là bảo bối át chủ bài của chúng ta!"
Tiết Linh nghe Tôn Khinh nói vậy, nhiệt độ trên mặt vừa hạ, lại hồng lên.
"Nói cái gì vậy? Không đứng đắn, nói chuyện cho nghiêm túc."
Tôn Khinh cười hắng giọng một cái, lần này liền tương đối đứng đắn.
"Tiểu tỷ muội này của ta, có tiền, muốn đầu tư một cửa hàng quần áo. Nàng bỏ tiền, ngươi bỏ sức, kiếm được tiền, hai ngươi chia đôi!"
Đầu óc Mã Ái Hoa như muốn nổ tung, không dám tin nhìn Tôn Khinh.
"Ta lạy ông trời, ta không phải đang nằm mơ đấy chứ?" Nói xong liền dùng sức véo tay một cái.
Tôn Khinh xấu xa cười: "Đại tỷ, sao ngươi lại tự véo mình thế? Có đau không?"
Mã Ái Hoa ngây ngốc nhìn nàng, lẩm bẩm như đọc kinh: "Đau lắm."
Tôn Khinh trực tiếp phì cười: "Đau thì lần sau đừng véo tay nữa."
Mã Ái Hoa: "Vậy ta véo cái gì?"
Tôn Khinh: "..."
Tiết Linh che miệng ở bên cạnh cười trộm, buồn cười quá!
Dù không kiếm được tiền, mà chỉ bỏ tiền vào, xem các nàng đấu khẩu, nàng cũng thấy vui rồi!
Tôn Khinh nghe thấy tiếng cười, lập tức bĩu môi, chỉ vào Tiết Linh, nói với Mã Ái Hoa: "Véo nàng đi!"
Mã Ái Hoa và Tiết Linh nhìn nhau một cái, khoảnh khắc sóng điện não quỷ dị trùng hợp. Hai người đồng thanh nói: "Thà véo ngươi còn hơn!"
Tôn Khinh sợ đến kêu oai oái nhảy dựng lên.
"Hai ngươi sao không có võ đức thế?"
Một câu nói lại làm hai người cười nghiêng ngả, cơm trong miệng Mã Ái Hoa chưa nuốt kịp, phun ra cả tay!
Hai người cười đến đau cả bụng, hồi lâu mới thôi.
Mã Ái Hoa ăn cơm xong mấy lượt, loảng xoảng loảng xoảng thu dọn bàn, xoẹt xoẹt mấy lần lau sạch bàn.
Như ảo thuật, lật tấm khăn trải bàn, bày vài món đồ ăn vặt thành một ngọn núi nhỏ trên bàn.
Trước khi ngồi xuống, còn không quên cẩn thận pha cho Tôn Khinh và Tiết Linh mỗi người một chén nước đường đỏ.
"Khinh Nhi, chuyện mở tiệm vừa rồi, ta hỏi lại kĩ chút được không?"
Tôn Khinh vừa thấy Mã Ái Hoa sốt ruột, đầu gỗ tiếp tục đùa: "Đại tỷ, ngươi không ngủ trưa hả?"
Mã Ái Hoa cười lườm Tôn Khinh: "Ngươi cứ làm ta treo thế này, ta ngủ được sao? Ngươi mau nói đi!"
Tôn Khinh nhìn Tiết Linh một cái: "Hay là ngươi nói?"
Tiết Linh vội vàng khoát tay, nàng có ý tưởng, nhưng lại không có kinh nghiệm. Vừa rồi nàng đã bị Tôn Khinh nói cho hoa cả mắt, hiện giờ đầu óc như một nồi hồ, không nghĩ ra được ý tưởng gì.
Sắp xếp việc cho người ta, cảm thấy vẫn là Tôn Khinh nên làm!
Tôn Khinh vừa muốn nói thì bên ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng, tiếp đó là tiếng đóng cửa.
Không cần hỏi, chắc chắn là Vương Hướng Văn tới.
Tôn Khinh một mặt bình tĩnh: "Không sao, chúng ta nói tiếp!"
Mã Ái Hoa và Tiết Linh nhìn ra ngoài, giật nảy mình, trời ạ, sao trông như vừa vớt từ dưới nước lên thế kia?
Thấy Vương Hướng Văn sắp nằm xuống đất, Mã Ái Hoa vội vàng kêu lên.
"Đừng nằm, đừng nằm, dưới đất lạnh!" Vừa kêu vừa chạy tới.
Vương Hướng Văn mệt đến không còn sức mà nói, dựa vào ý chí kiên cường, gắng gượng thốt ra một câu.
"Tỷ, dưới đất mát, cho ta nằm..."
Nói xong thì trực tiếp ngã khuỵu, nếu không còn há miệng thở, chắc ai cũng tưởng người này đi đời rồi?
"Sao lại nằm dưới đất được chứ, đứa nhỏ này..." Mã Ái Hoa giậm chân.
Tôn Khinh nhìn đồng hồ một cái: "Được rồi đại tỷ, giờ này cũng không ai tới, ngươi cứ để hắn nằm đi, chúng ta nói tiếp!"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận