Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 376: Đổi một cái! (length: 4132)

"Lão công a..." Khóc thút thít!
Một tiếng gọi, Vương Cường suýt chút nữa sợ chạy mất dép, mấy quán ăn vặt cách chỗ này xa quá, đi nhanh lên đi nhanh lên!
Giang Hoài: Giọng nói cũng to đấy!
"Ta bị thương rồi!" Tôn Khinh tìm đến vị trí nàng ngày ngày vẫn ngồi, cười nhận lấy bà chủ quán đưa cho một nắm hạt dưa!
Giang Hoài: "Chỗ nào bị thương?"
Tôn Khinh thật thà nói: "Chân chân ~"
Giang Hoài: "Khụ khụ... Nói chuyện cho đàng hoàng."
Tôn Khinh: "Hai bàn chân."
Giang Hoài day trán: "Có nghiêm trọng không?"
Tôn Khinh lại dũng cảm hơn: "Nghiêm trọng, bốn cái bong bóng, đau chết ta rồi!"
Phụt...
Tôn Khinh ngẩng đầu nhìn một đôi tỷ muội cách đó không xa, cười duyên phất tay chào hỏi.
"Lão công, vết thương ở chân ta đau kinh khủng, sao ngươi một chút xíu cũng không quan tâm ta vậy?"
Giang Hoài im lặng hít một hơi: "Ăn không?"
Tôn Khinh: Hả? Ý gì?
"Ăn nhé."
Giang Hoài: "Ăn cái gì?"
Tôn Khinh lông mày nhíu thành nơ con bướm: Đại ca nếu không có gì để nói thì cũng không cần phải nói, một mình nàng cũng được!
"Nộm dưa chuột... Rồi rồi rồi" báo menu.
Giang Hoài: "Buổi trưa thì sao?"
Tôn Khinh trợn trắng mắt, lại niệm menu, rồi rồi rồi!
Giang Hoài không nói gì.
Tôn Khinh một mình đóng cả hai vai, lại bắt đầu.
"Ôi chao, lão công, anh cũng quan tâm em quá rồi đi? Em cảm động quá, ha ha..."
Giang Hoài cứng đờ!
"Lão công của ta, tốt như vậy đó, đối với ta tốt quá! Hắc hắc..."
Những người xung quanh nghe phát ngán, mà càng ngán lại càng hăng! Chỉ muốn nghe mãi thôi!
Giang Hoài trầm mặc một chút rồi nói: "Không ăn cua à?"
Tôn Khinh khó hiểu: "Cua gì?"
Giang Hoài nhíu mày: "Ngươi không ăn cua?"
Tôn Khinh giọng điệu làm quá: "Lão công, đừng nói cua, đến lông cua em còn không thấy!"
Đột nhiên nghĩ tới hôm qua mình còn thảo luận trên điện thoại về chuyện muốn ăn cua.
Không thể nào?
Lão già kia thật sự sai người mang cua cho nàng sao?
Cua của nàng đâu?
Chạy mất vì chân quá nhiều à?
"Lão công, anh bảo ai mang cua cho em vậy?" Tôn Khinh tức không chỗ xả.
Ánh mắt Giang Hoài chợt lóe: "Có lẽ là không mua được, lát nữa ta hỏi Vương Lượng."
Ánh mắt Tôn Khinh trong nháy mắt trở nên sắc bén: "Không cần lát nữa, em hỏi bây giờ luôn."
Giang Hoài: "Trước đừng..."
Tôn Khinh cất giọng ngọt ngào mềm mại: "Anh Vương, cua anh mua ở đâu thế, còn mua được nữa không?"
Giang Hoài dùng sức bóp trán.
Giọng Vương Cường vọng đến: "Cũng là trùng hợp thôi, có một thằng bạn chơi xe thể thao, từ Tân Thành về, mang cho người ta một giỏ, tôi nhờ nó nhường lại cho hai con. Cũng không nhỏ đâu nhỉ?"
Tôn Khinh hơi mỉm cười: "Nói cho anh biết, em đến chân cua còn không nhìn thấy!"
Vương Cường khó hiểu gãi đầu: "Không thể nào, tôi đưa cho Giang Hải, nhờ nó mang về rồi mà!"
Tôn Khinh cười khanh khách: "Em đùa với anh đấy. Anh mau ăn đi, nguội thì ăn không được đâu!"
Vương Cường lập tức cười rồi ngồi xuống.
Tôn Khinh mặt nghiêm lại, lạnh lùng nói: "Lão công, con trai anh ăn trộm cua của em rồi, sao đây?"
Giọng Giang Hoài bình tĩnh: "Anh bảo người mua lại cho em hai con khác."
Tôn Khinh đảo mắt một vòng, nghĩ tới Giang Hải với Vương Hướng Văn đỏ mặt như ngón tay.
Giọng điệu nghiêm túc: "Lão công, đây chỉ là chuyện hai con cua thôi sao?"
Giọng Giang Hoài trầm thấp đầy uy lực: "Về nhà anh sẽ đánh cho nó một trận nữa!" Giọng điệu chắc chắn không phải bàn bạc, đánh một trận là chắc chắn.
Tôn Khinh không chịu: "Không được, để người ta biết lại tưởng em là loại người so đo."
Giọng Giang Hoài vẫn bình tĩnh: "Vậy em muốn sao?"
Tôn Khinh nghĩ nghĩ: "Sau này miễn hết bài tập cho nó."
Giang Hoài trả lời ngay: "Đổi cái khác!"
Tôn Khinh lập tức than vãn: "Em biết ngay mà, trong lòng anh, con trai anh quan trọng hơn em. Anh không thích em một chút nào, cũng không thương em, một chút cũng không quan tâm đến em..."
Những người xung quanh xem náo nhiệt: Diễn sâu quá, ngày nào cũng một kiểu khác! Hay thật hay thật!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận