Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 127: Nếu ai đánh ngươi, liền làm ta ba ba mụ mụ đánh bọn họ (length: 4157)

Tôn Khinh tiếp tục nói: "Các ngươi nếu không muốn cũng không sao, ta tự mình đến cửa nói với cha mẹ các ngươi, đảm bảo bọn họ đều đồng ý!"
Điền Chí Minh bốn người điên cuồng lắc đầu: Tuyệt đối đừng!
"Khinh Khinh tỷ, chúng ta bằng lòng!" Điền Chí Minh bốn người trong lòng âm thầm rơi nước mắt tủi nhục!
Tôn Khinh hài lòng gật đầu, đưa tay nhìn đồng hồ đeo tay, đã 12 giờ 10 phút.
"Được rồi, mau về nhà ăn cơm đi. Không về nữa, cơm nhà ta sắp nguội rồi!"
Giang Hải, Điền Chí Minh năm người: "..."
Tôn Khinh chỉ vào đống đồ uống để góc tường, đương nhiên như thể sự việc vốn vậy nói: "Tiểu Hải, cầm đồ một chút."
Giang Hải: Không muốn cầm!
Tôn Khinh vừa đi hai bước, như nhớ ra cái gì đó, cười xoay người: "Đừng quên nhé, quên thì ta đến nhà tìm các ngươi đó!"
Điền Chí Minh bốn người giật mình: Có chết cũng không dám quên a!
Giang Hải im lặng cầm lấy túi ni lông, hừ, coi như nàng giúp hắn lần này, liền nghe nàng một chút.
Tôn Khinh thật sự đói bụng, chạy nhanh một mạch, mấy phút đã về đến nhà.
"Mẹ, luộc sủi cảo đi, con đói rồi!" Tôn Khinh vừa vào cửa, lập tức quát lớn như Mã đại gia.
Vương Thiết Lan và chồng vừa thương lượng ra ngoài tìm người, đã thấy khuê nữ về rồi!
Vương Thiết Lan trên mặt lộ vẻ dò hỏi: "Khinh Nhi, con ra ngoài mua đồ, có phải làm mất người rồi không?"
Tôn Khinh có là lời mà nói: "Đúng vậy a, nếu con làm mất rồi, các người có đi tìm không?"
Một câu nói đã làm Tôn Hữu Tài hai vợ chồng nghẹn họng.
Tìm chứ! Nhất định phải tìm chứ! Nhưng lúc này có thể nói sao?
Không thể a! Nói ra chẳng phải là tỏ ra họ không có khí thế sao?
Tôn Hữu Tài vội đẩy Vương Thiết Lan đi luộc sủi cảo: "Nói nhiều vậy làm gì, đói hết cả rồi, nhanh lên luộc sủi cảo đi!"
Vương Thiết Lan nửa điểm không vui cũng không có, vài bước đã vui vẻ vào bếp.
"Khinh Nhi, mẹ còn ăn xương không?" Vương Thiết Lan nhớ ra gì đó, quay đầu mắt long lanh nhìn khuê nữ.
Tôn Khinh trong lòng phì cười: "Ăn chứ, mua về là để ăn. Ăn cùng sủi cảo, ngon!"
Vương Thiết Lan trên mặt lập tức nở hoa, lúc luộc sủi cảo, động tác vung tay quá trán, nước bắn tung tóe khắp sàn.
Giang Hải giật mình, vội tránh ra. Hảo gia hỏa, đây là luộc sủi cảo sao? Đây là đang cạo lông heo!
Tôn Hữu Tài ngồi trên ghế đẩu, mắt long lanh nhìn Tôn Khinh.
Người sau hiểu ý ngay!
"Ba, ba xem thịt trong lò chín chưa, chín thì vớt ra!"
Tôn Hữu Tài chỉ chờ câu này, Tôn Khinh còn chưa nói hết, ông đã xoay người đứng dậy.
Tôn tiểu đệ vừa ngồi lên ghế của ông, Tôn Hữu Tài vừa đặt mông xuống đã hất Tôn tiểu đệ ngã nhào xuống đất.
Tôn Hữu Tài ngại ngùng cười hắc hắc, xách tiểu đệ lên như xách gà con, rồi lại thả tiểu đệ xuống băng ghế.
Tôn Khinh lặng lẽ quay đầu làm như không thấy, đứng lên đi vào nhà. Giang Hải một mặt lo lắng nhìn Tôn tiểu đệ, thấy thằng bé như người không có việc gì, ngơ ngác ngồi, biểu tình không thể nào tả xiết.
Tôn Khinh vừa đi, Tôn tiểu đệ lập tức lên tiếng.
"Ca ca, có phải anh bị đánh không?" Tôn tiểu đệ cẩn thận hỏi.
Giang Hải che mặt, lại bỏ tay xuống.
"Không sao, va vào tường."
Ánh mắt long lanh của Tôn tiểu đệ khẽ động, nhìn Giang Hải, nắm chặt tay nhỏ, nhíu mày nói: "Nếu ai đánh anh, thì bảo cha mẹ tôi đi đánh bọn họ!"
Giang Hải ngẩn ra, trong nháy mắt lòng thấy ấm áp.
Thằng nhóc con, động một chút là nói đánh a đánh, chắc chắn là bị người nhà Tôn lây nhiễm!
"Không sao, ai dám đánh anh chứ!" Giang Hải cười giả bộ ra bộ dạng ta là lợi hại nhất.
Tôn tiểu đệ nháy mắt, rất phối hợp nói: "Ca ca lợi hại nhất!"
Giang Hải trong lòng kỳ lạ: Đã bảo không muốn gọi là ca ca rồi, sao thằng bé này không hiểu vậy!
Một giây sau, tinh thần phấn chấn nhìn Tôn tiểu đệ, nhỏ giọng nói: "Có muốn uống nước ngọt không, ngon lắm đó!"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận