Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1431: Giang Hoài khoe khoang thượng! (length: 4064)

Một phòng toàn là người mặt dày, đúng là hết sức mất mặt!
Tôn Khinh chẳng thèm quan tâm Tô Phúc có giữ được mặt mũi hay không, hừ lạnh một tiếng, cùng Tống Tư Mẫn trò chuyện vài câu, liền đưa Giang Hoài đến bệnh viện cắt chỉ.
Trên đường đi, Giang Hoài luôn miệng cười, tâm trạng cực kỳ tốt.
Tôn Khinh thấy lạ, trêu đùa hắn: "Con gái ngươi đánh người, ngươi tâm trạng còn tốt ghê ha?"
Giang Hoài cười tựa lưng vào ghế: "Chắc chắn rồi!" Nói xong cũng lấy chiếc điện thoại to đùng từ trong túi ra, liên tục gọi điện.
Đầu tiên gọi cho Trương Quân.
"Con gái ta đó nha, bình thường nhìn thì không ra, mềm nhũn, đụng tí là khóc, nhưng lúc cần thiết thì lại che chở ta đấy?"
Đầu dây bên kia, Trương Quân trợn mắt tam giác thật to.
Giang Hoài tiếp tục: "Sau này mày mà muốn có con, thì phải là con gái nhé. Đừng có mơ tưởng con trai. Nhà ta thằng Giang Hải, chỉ biết ngây ngô đứng một bên, chẳng dùng được việc gì. Mày không biết đâu, con gái út của tao thương tao lắm cơ...."
Tôn Khinh vừa lái xe vừa cười đến vai run lên bần bật.
Mày sợ Trương Quân không hận mày hả? Người ta có hay không có con gái, mày lại đi khoe khoang với người ta làm gì?
Khoe khoang con trai nhà ai nhiều, khoe khoang con trai nhà ai chẳng được tích sự gì hả?
Giang Hoài: "Con gái út của tao ôm tao không buông tay, cứ thích quấn lấy tao thôi, vừa thấy tay tao bị thương là nước mắt ròng ròng như mưa. Không cho tao nhúc nhích, ngày nào cũng đút cơm cho tao nữa chứ... Alo? Lão Trương, mày nghe không đấy? Alo..."
Tôn Khinh suýt chút nữa cười chết mất!
Gọi một cuộc điện thoại vẫn chưa đủ, Giang Hoài lại gọi cho Lưu Cương.
"Cương tử, lúc nào mày đến thăm tao, thì nhớ mang cho con gái út tao chút dâu tây nha. Con bé thích ăn ~"
Tôn Khinh: Má ơi, chuyên chọn nhà nào không có con gái mà gọi điện!
Kiểu khoe con gái làm người ta chua xót thế này, Tôn Khinh lần đầu thấy luôn.
Thật mở mang kiến thức!
Tôn Hữu Tài tối về, mang theo cả em trai về nhà.
Theo lời của Vương Thiết Lan, trong nhà khó khăn lắm mới có chút hơi ấm, không thể để lạnh được.
Đến bữa tối, Tiết Linh gọi điện đến.
Vừa bắt máy đã tính sổ ngay:
"Chỉ nhà các người là có hả, chỉ nhà các người mới có con gái, nhà tôi không có chắc?"
Tôn Khinh trực tiếp phun nước vừa đun để nguội ra đầy đất.
"Mày biết rồi à?"
Tiết Linh không vui nói: "Lắm chuyện, lão Trương nhà tao vừa mới về tới, liền kể với tao là Giang Hoài nhà mày chê nhà tao không có con gái."
Tôn Khinh hôm nay cười cả ngày, cười hết cả phần của cả tuần nay luôn rồi.
"Làm gì có, lúc Giang Hoài nhà tao gọi điện, tao ở ngay bên cạnh, nó không hề nói!"
Tiết Linh đáp ngay một câu: "Tao không tin, hai vợ chồng mày đúng là gian xảo!"
Tôn Khinh đảo mắt, nhanh miệng nói: "Giang Hoài nhà tao đang ở ngay bên cạnh tao đây này~"
Lời còn chưa nói xong thì bên kia đã ngắt máy.
Tôn Khinh cười nhăn nhở, vội vàng gọi lại.
Tiết Linh vừa nghe máy đã nói: "Tôn Khinh, mày lại gạt tao nữa rồi~"
Tôn Khinh vội vàng chữa cháy: "Tao lừa mày hồi nào? Tao đối xử với mày tốt ghê đó chứ. Nếu không có tao thì đời này mày với lão Trương nhà mày đừng hòng có con gái. Mày với lão Trương nhà mày giờ cứ nắm chắc mà cố gắng, biết đâu năm sau có liền ~"
Tiết Linh đáp ngay: "Xí, tao biết tỏng hai vợ chồng mày rồi. Hai vợ chồng mày, một đứa thì tinh, một đứa thì ranh, đúng là một đôi!"
Tôn Khinh cười đến chảy cả nước mắt, vội vàng van xin tha thứ: "Linh Nhi, tao không dám cười nữa, cười nữa nếp nhăn trên mặt tao sắp hiện ra mất. Mày đừng chọc tao cười nữa mà."
Tiết Linh không vui nói: "Là tại lão Giang nhà mày mở mồm trước!"
Tôn Khinh nhanh chóng gật đầu: "Vâng vâng vâng, chẳng phải vì lão Giang nhà tao cao hứng quá sao? Chứ là người khác, mày xem nó có gọi điện không?"
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận