Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 147: Hắn chưa nói! (length: 4003)

Giang Hải mặt đỏ bừng, trước đây, hắn nằm mơ cũng không nghĩ có ngày mình sẽ vì một ngụm trà sữa mà nói những lời mềm mỏng như vậy.
Tay đang cầm, cứ như không phải là một cốc trà sữa, mà là một cốc nham thạch nóng chảy, bỏng đến hắn hận không thể vứt đi ngay, nhưng hết lần này đến lần khác lại không nỡ.
Vào phòng, Giang Hải chẳng buồn ngẩng đầu, lao tới ghế đẩu, cái bát chĩa thẳng vào Tôn tiểu đệ.
"Tiểu đệ, nếm một ngụm, xem có ngon không?"
Tôn tiểu đệ vừa định há miệng thì cái bát đã được rụt về dưới mũi.
"Để ta nếm trước đã, kẻo bỏng ngươi!" Giang Hải không nói hai lời, ừng ực ừng ực, một hơi hết nửa bát.
Thật ngọt, thật thơm, còn có mùi bột lá trà, một ngụm chưa đủ nghiền, càng uống càng muốn uống.
Ơ? Sao bên trong lại có mấy viên bi nhỏ?
Giang Hải cúi đầu lắc lắc đáy bát, bên dưới một lớp trân châu nhỏ.
Đây là cái gì?
Vừa định hỏi Tôn Khinh, đã thấy nàng cầm thìa xúc lên đưa vào miệng. Một thìa lại một thìa, híp mắt, mặt đầy hưởng thụ, thích thú vô cùng.
Giang Hải vội vàng nhai rồi nuốt trân châu vào bụng.
Ngon, nếu trà sữa là tri kỷ, thì trân châu chính là linh hồn, hai thứ hòa quyện vào nhau, thật sự tuyệt cú mèo!
Vừa định một hơi uống hết, đã thấy Tôn tiểu đệ mắt chớp chớp nhìn vào bát trong tay mình, lương tâm có chút áy náy.
"Tiểu đệ, nhanh lên đi, ba mẹ con để phần cho con kìa, mau đi uống đi!" Giang Hải nói, càng kích động lại càng run, tiếc là Tôn tiểu đệ chẳng nhúc nhích.
Giang Hải xấu hổ, vẻ mặt đau khổ nói: "Hay là để ta đi lấy nước, pha thêm chút đường cho con nhé? Con không nói gì coi như con đồng ý nha?" Nói rồi, đứng lên cầm bát chạy đi.
Tôn Khinh giật giật khóe miệng, không ngờ hắn đúng là đồ ngốc!
Giang Hải chẳng hề bận tâm mà một hơi cạn sạch, lưu loát đi rót cho Tôn tiểu đệ một bát nước đường đỏ.
Dù sao màu sắc cũng gần giống, đều ngọt cả, coi như uống chung vậy!
Đúng như Giang Hải dự đoán, Tôn tiểu đệ uống rất ngon lành.
Uống xong một cốc trà sữa, Giang Hải cũng gan dạ hơn, ngập ngừng nhìn Tôn Khinh, thấy sắp hết giờ, mới vội vàng lên tiếng: "Buổi chiều họp phụ huynh, ba ta bận rồi, nàng đi thay ba ta."
Tôn Khinh liếc hắn một cái, coi như không nghe thấy.
Giang Hải sốt ruột, đây là lần đầu tiên hắn hạ giọng nói chuyện ôn tồn với nàng, mà người này bị bệnh gì vậy, sao lại chẳng thèm để ý?
"Ta nói chuyện với nàng đấy, nàng nghe thấy không?" Giang Hải cuống lên, tiến lên một bước, chặn trước mặt Tôn Khinh.
Tôn Khinh vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ nhìn hắn: "A, ra là ngươi đang nói với ta à?"
Giang Hải khó thở: "Trong phòng chỉ có hai ta, ta không nói với nàng, còn nói với ai?"
Tôn Khinh chỉ vào Tôn tiểu đệ: "Ai bảo chỉ có hai ta, không phải còn có hắn sao? Thậm chí kể cả không có hắn, nhỡ đâu ngươi thích độc thoại thì sao?"
Giang Hải tức đến phát điên.
"Ta chỉ là đang nói với nàng thôi."
Tôn Khinh khó hiểu nhìn Giang Hải: "Ai quy định ngươi nói với ta thì ta nhất định phải trả lời? Ta đâu phải là cái máy trả lời tự động."
Giang Hải: Máy trả lời tự động là cái quỷ gì?
Tôn Khinh tiếp tục uống trà sữa, từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ, vừa uống vừa nhắm mắt, thích thú tận hưởng buổi trà chiều. Đương nhiên nếu không có thằng ngốc cứ đứng lải nhải bên tai, thì càng tuyệt!
Giang Hải giận dữ, tính khí cũng bốc lên.
"Nàng không thèm nói với ta, ta còn không thèm nói chuyện với nàng đâu!" Nói xong, hừ lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Tôn Khinh từ từ nhếch lên nụ cười ma quỷ: "Lời của ngươi ta sẽ chuyển cho ba của ngươi, không cần cảm ơn!"
Giang Hải toàn thân cứng đờ, hắn nói khi nào bảo chuyển hộ hả?
Hắn chưa nói!
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận