Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 98: Tôi Có Xinh Đẹp Không?

Chương 98: Tôi Có Xinh Đẹp Không?
"Không chơi, cai rồi." Lưu Đống Lương có chút giận hờn mà lắc đầu, sau đó nói: "Trong tài khoản của cậu có 5.285, lúc nào cha tôi gửi phí sinh hoạt, tôi sẽ đưa cho cậu."
"Anh em với nhau còn phân chia cái gì của anh của tôi chứ, của tôi chính là của anh, thua thì thua, không cần trả lại."
Trần Giang Hà biểu hiện rất hào phóng, sau đó tiện tay cất Laptop của Lưu Đống Lương.
"Giang Hà, cậu cất máy tính làm gì?"
Lưu Đống Lương vô cùng kinh ngạc hỏi.
Trần Giang Hà mỉm cười: "Anh về sau cũng không chơi cổ phiếu nữa, giữ lại máy tính cũng vô dụng, tạm thời cho tôi mượn dùng, bắt đầu từ ngày mai, anh học tập cho giỏi, mỗi ngày đều hướng lên phía trước."
"Ngày ..."
Lưu Đống Lương trừng mắt: "Cho dù tôi không giao dịch cổ phiếu, bên trong vẫn còn có mấy trăm Gb clip chưa xem."
"Không sao hết, tôi giúp anh xem." Trần Giang Hà cười đáp lại.
"..."
Lưu Đống Lương ngây ngốc nhìn Trần Giang Hà, nín nửa ngày buồn bực nói một câu: "Tôi hiện tại xem như là biết tại sao lúc giao dịch cổ phiếu cậu có thể thẳng nhiều lần, nhưng tôi lại thất bại rồi."
"Ừm, tại sao?"
Lưu Đống Lương che con mắt, nói: "Bởi vì tôi có thể không phải là người, mà cậu thật sự là chó."
"Cmn ..."
Trần Giang Hà không nhịn được chửi tục, sau đó bật cười, cái tên Lưu Đống Lương này kỳ thực cũng không nói sai, khi nói đến giao dịch chứng khoán, nhất định phải có khứu giác rất nhạy bén để nắm bắt cơ hội và tránh rủi ro, cho nên, Trần Giang Hà quả thật có chút "Chó" .
Mà Lưu Đống Lương nói mình không phải là người, Trần Giang Hà lại nghĩ tới trước đó Lâm Tư Tề nói hắn là người tốt.
"Cậu cười cái gì." Lưu Đống Lương hỏi.
"Không cười gì hết, bỗng nhiên muốn cười vậy thôi, ha ha ha ha ..." Trần Giang Hà cười đến mức không dừng lại được.
Lưu Đống Lương bắt đầu có chút không hiểu vì sao, nhưng dần dẫn cũng bị cảm hóa theo, cũng cười theo.
Hai người cười ngô nghê một lúc, thẳng đến nghe thấy tiếng "Cộc cộc cộc" từ ngoài hành lang truyền đến, mới nhịn cười, liếc mắt nhìn nhau.
"Tiếng bước chân này, nghe có chút quen tai." Lưu Đống Lương thầm nói.
"Là cô giáo Từ."
Trần Giang Hà nhướng mày, anh có ấn tượng rất sâu với đôi giày xăng-đan của Từ Chỉ Tích, lúc bước đi, chính là cái âm thanh này.
Đúng như dự đoán, một lát sau, Từ Chỉ Tích xuất hiện ở cửa ký túc xá phòng 414.
Lưu Đống lương đã sớm trốn vào trong phòng vệ sinh.
Trần Giang Hà thì đang ngồi trên giường chơi máy tính với vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn muốn mở ổ D xem một đoạn phim ngắn loại chế phục, để tương ứng với cảnh này.
Từ Chỉ Tích vào trong phòng, đầu tiên là liếc nhìn lịch học dán trên tường ở một nơi dễ thấy, sau đó ánh mắt nhìn sang Trần Giang Hà đang nhìn cô chằm chằm.
"Lớp nhập môn của chủ nhiệm Trương Đào, cậu cũng dám trốn?" Từ Chỉ Tích hỏi.
Trần Giang Hà mỉm cười, không lên tiếng, nghĩ thầm tôi gần đây căn bản là không lên lớp, không quan tâm là Trương Đào hay là Vương Đào, chủ nhiệm môn hoặc là giảng viên phổ thông, nói chung trốn học cũng không khác biệt ...
"Ký túc xá chỉ có một mình cậu?"
Từ Chỉ Tích nhìn quanh một vòng, lại hỏi.
Cô hiển nhiên không phải đặc biệt tới bắt Trần Giang Hà trốn học, phụ đạo viên đại học không giống với chủ nhiệm lớp trường cấp 3, cô ấy có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ cần sinh viên đừng đi quá giới hạn.
Đương nhiên, Trần Giang Hà là một ngoại lệ.
"À."
Trần Giang Hà gật đầu, tuy nói Lưu Đống Lương cũng đang ở ký túc xá, nhưng hắn cũng đã trốn vào phòng vệ sinh rồi, hoàn toàn có thể không coi hắn là người xem.
Thấy Trần Giang Hà gật đầu, Từ Chỉ Tích xoay người đóng cửa lại.
Lần này, Trần Giang Hà bỗng nhiên cảm giác có điểm không đúng, nhưng mà, anh ngoài mặt vẫn là rất bình tĩnh.
"Cô giáo Từ, mời ngồi."
Trần Giang Hà hơi di chuyển cái mông, ra hiệu cô ngồi ở trên giường của mình.
Từ Chỉ Tích cũng không khách khí với anh, thoải mái ngồi xuống, quay đầu liếc nhìn giường Trần Giang Hà.
Vốn tưởng rằng giường của nam sinh sẽ bừa bộn như ổ heo, không nghĩ tới giường của Trần Giang Hà được dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng, trên tường còn dán mấy tấm ảnh Trương Đại Đầu, Từ Chỉ Tích nhìn kỹ hơn.
"Những tấm ảnh Trương Đại Đầu kia là do học trưởng để lại, tôi thấy cô gái ở trên đó nhìn cũng rất vui mắt, nên không nhẫn tâm bỏ đi." Trần Giang Hà ngay lập tức giải thích một câu.
"Ồ." Từ Chỉ Tích gật đầu một cái, quay đầu lại nhìn Trần Giang Hà, phát hiện cái tên này lại như tối hôm qua, ngơ ngác nhìn gò má của cô.
"Tôi có xinh đẹp không?" Từ Chỉ Tích hỏi anh.
"Xinh đẹp." Trần Giang Hà gật đầu. Có những cô gái thoạt nhìn rất xinh đẹp cũng rất kinh diễm, thế nhưng khi nhìn kỹ lại thì không thể chịu được, mà Từ Chỉ Tích thuộc về kiểu người đặc biệt kinh diễm ngay từ cái nhìn đầu tiên, hơn nữa càng nhìn càng thấy xinh đẹp.
Cũng khó trách mọi người đều nói cô là hoa khôi vĩnh viễn của đại học tài chính Việt Đông.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận