Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 687: Vậy Cậu Phải Nhanh Lên Chút Nhé

Chương 687: Vậy Cậu Phải Nhanh Lên Chút Nhé
Trần Giang Hà nhún vai, "Đây chính là sự khác biệt giữa những người phàm phu tục tục tử như chúng ta và những thanh niên nghệ thuật, suy nghĩ không cùng nằm trên một chiều hướng."
“Tôi là phàm phu tục tử, cậu không phải.”
Lưu Đống Lương suy nghĩ một chút rồi nói : “Về phần hoa khôi Dịch, tôi thấy cô ấy có đến tám phần là cảm thấy cậu quá ưu tú, các cô gái xung người nào người nấy đều là tài mạo song toàn. Cho dù cô ấy chủ động nhào vào lòng cũng chưa hẳn có thể khiến cậu vui vẻ nên mới đặc biệt đi về phía bắc, giữ khoảng cách với cậu ”.
Trần Giang Hà nghe xong lời này, trong lòng thầm nói : anh không hổ là người viết lách, tùy ý cho một chủ đề là liền có thể viết ra mấy bài văn đa dạng, thêm vào các loại trí tưởng tượng, chẳng trách hồi đó có thể viết được một bức thư tình dài 5000 chữ cho cô thư ký nhỏ của tôi. Chủ yếu là "bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp", thực tế thì im lìm, nhưng khi viết văn thì phóng túng.
Trần Giang Hà không nói gì, Lưu Đống Lương tự nói một mình : “Trước đây Dịch Thải Vi cùng cậu quay một video, bản tình ca tự đàn tự hát đó, lúc đó tôi không cảm thấy nó có ý vị gì đặc biệt, nhưng bây giờ nghĩ lại, nó dường như đặc biệt sống động.
Cảm thán xong, anh đứng dậy đi ra ngoài ban công châm một điếu thuốc, hít mấy hơi thật sâu, vẻ mặt chán nản nói : “Nói thật, tôi rất ghen tị với cậu, Trần Giang Hà, những người mà cậu tán tỉnh toàn bộ đều là cô gái tốt."
"Anh nói xem, liệu có khả năng là bọn họ chủ động tán tỉnh tôi không ?"
Trần Giang Hà hỏi lại một câu, sau đó nghe thấy tiếng chuông điện thoại rung lên, lão Lưu đặt điếu thuốc xuống, trong lòng thầm nghĩ chắc chắn là bạn gái Lý Mộng Khiết gửi tin nhắn đến, nhưng khi cầm điện thoại lên xem thì ngay cả SMS của 10086 (Dịch vụ đường dây nóng của Công ty Truyền thông Di động Trung Quốc) cũng không có.
"Alo."
Trần Giang Hà "alo" một tiếng.
Đối phương im lặng vài giây, sau đó truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Dịch Thải Vi : "Học trưởng Trần, em sắp xuất phát đi thủ đô rồi, trước khi đi đột nhiên rất muốn gặp mặt anh.”
“Đột ngột như vậy sao ?” Trần Giang Hà lẩm bẩm một tiếng, hỏi: “Vé mấy giờ ? Cô đang ở đâu?”
"Em đang trên đường đến ga xe lửa Quảng Châu, vé đi lúc 5 giờ 20 phút chiều." Dịch Thải Vi mỉm cười đáp lại.
Trần Giang Hà giơ tay nhìn đồng hồ, bây giờ là 3 giờ 10 phút : "Cô chờ tôi ở ngoài ga một lát, tôi có thứ này muốn đưa cho cô."
“Được.” Dịch Thải Vi gật đầu đồng ý.
Trần Giang Hà cúp điện thoại, vừa thu dọn xong đồ ở đầu giường chuẩn bị rời đi thì điện thoại lại rung lên.
Điện thoại gọi đến hiển thị : Em gái tiểu Dương.
Sau khi nhấn nút trả lời, tiếng cười luôn phóng khoáng và thẳng thắn của Dương Uyển Oánh vang lên từ đầu bên kia : "Trần tổng, tôi sắp đi công tác Thụy Sĩ rồi, nhanh đến sân bay tiễn tôi đi."
Trần Giang Hà sửng sốt : "Bây giờ sao ?"
"Đúng vậy, chị tôi cũng ở đây, cậu có đến không ?"
Dương Uyển Oánh đưa điện thoại vào tai chị gái Dương Vãn Tình cười đùa cợt nhả, "Chị, dùng giọng điệu nũng nịu nói với Trần tổng một câu, nói đi nào, Trần tổng, người ta nhớ anh lắm đó."
"Chết mất thôi, sến súa như vậy." Dương Vãn Tình bị câu nói kèm ngữ điệu nũng nịu vừa rồi của em gái làm cho nổi da gà, sau khi nhẹ nhàng quở mắng một câu, liền giơ tay đẩy con quỷ này ra.
"Cô đi chuyến bay lúc mấy giờ ?" Trần Giang Hà hỏi.
Dương Uyển Oánh nói : “6 giờ 45 phút, cậu đến đây một chuyến thì còn có thể ăn tối với chị gái tôi đó.”
Trần Giang Hà cười nói : "Tôi càng muốn biết cô đi Thụy Sĩ làm gì."
"Tôi đến bên đó để tham dự buổi họp lớp thuận tiện kết giao với một vài tập đoàn tài chính. Sau này, nếu cậu hoặc chị gái tôi cần quay vòng vốn hoặc là chuyển nhượng tài sản, chắc là có thể dùng tới, vừa hay tôi cũng có thể nhận được một khoản hoa hồng nhỏ từ nó."
Dương Uyển Oánh thẳng thắn nói với anh, không có giấu giếm chút ý đồ nào.
Dù sao trong lòng cô đó cũng là anh rể tương lai, tiền của anh, làm “cô em vợ” có thể kiếm được chút nào thì hay chút đó, phù sa không chảy ra ruộng ngoài.
Trần Giang Hà không tỏ rõ ý kiến về mấy thứ quay vòng dòng vốn hay chuyển nhượng tài sản gì đó mà Dương Uyển Oánh nói. Chỉ là trong lòng anh cảm thấy em gái tiểu Dương có lẽ là quý nhân lớn nhất mà mình gặp được trong mấy năm nay. Từ Red Rock Capital đến cổ phiếu đại chúng, cho đến việc làm trung gian giới thiệu trọn gói bán ra các dự án bất động sản của Tập đoàn Viễn Dương, và sau đó là chuyến đi đến Thụy Sĩ này...
"Hai người đợi tôi ở sân bay một lát, tôi đi xử lý chút việc rồi sẽ đến ngay."
Mặc dù Dương Uyển Oánh là quý nhân trong đời mình nhưng Trần Giang Hà vẫn tuân thủ nguyên tắc đến trước xếp trước đến sau xếp sau, cho nên anh đến ga xe lửa để tiễn học muội Dịch trước, sau đó đến sân bay Bạch Vân.
"Vậy cậu phải nhanh lên chút nhé." Dương Uyển Oánh cười thúc giục.
"Ồ ~" Trần Giang Hà nhấn mạnh ngữ khí trả lời cô.
Hai má Dương Uyển Oánh chợt đỏ bừng, cô cắn môi, thay đổi thái độ tự nhiên thoải mái thường ngày, âm thanh như tiếng muỗi, trả lời : "Không."
Trần Giang Hà "..."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận